GIA ĐÌNH DƯỚI CHÂN CẦU - Trang 88

“Ông có thể cho biết ông Brunot ở đâu không ạ?” Lão hỏi, tay giật vội cái
mũ bê rê trên đầu xuống.

“Ông đang nhìn ông ấy đây,” ông kia trả lời pha chút dí dỏm.

Thế là lão Armand mới đưa cho ông kia cái túi có ghi địa chỉ và giải thích
mục đích của mình. “Tôi muốn được làm công việc gác đêm, thưa ông,” lão
nói, “nếu chỗ đó còn trống. Mắt tôi tỏ như mắt mèo trong đêm tối vậy.”

Ông kia sửa lại. “Không phải chúng tôi cần người gác đêm,” ông nói, “mà
cần người trông coi mọi thứ cơ. Ông biết đấy, một người đáng tin cậy để
giao chìa khóa cho khách thuê, phân phát thư báo và đổ rác hàng ngày.”

Lão Armand chớp chớp mắt. Rõ ràng đó không phải là thứ lão nhắm đến.
Công việc này xem ra cũng phải động tay động chân mất rồi.

Ông Brunot nhận thấy vẻ do dự của lão. “Thực ra chúng tôi cần một người
có gia đình,” ông nói.

Câu đó lập tức đưa lão Armand trở lại với hoàn cảnh của mẹ con nhà Calcet.
“Ồ, tôi cũng có gia đình, thưa ông,” lão nói. “Ba đứa trẻ và mẹ chúng. Ông
phải trông thấy mấy đứa cháu của tôi mới được. Không khéo chúng lại thó
mất trái tim ông đấy.”

Ông kia có vẻ hài lòng. Thậm chí ông còn gãi tai Jojo. “Cả con chó nữa,”
ông kia thêm vào cho đủ gia đình của lão Armand. “Tên ông là gì nhỉ?”

“Armand Pouly,” lão Armand đáp ngay không chút bối rối. “Mà tôi chẳng
phải là đứa ngại việc đâu.”

“Công việc cũng không phải vất vả gì,” ông Brunot nói, “có điều cũng tù
túng. Chính vì thế mà người làm trước mới bỏ đấy.”

“Ồ, tôi cũng bị gia đình cầm tù rồi,” lão Armand nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.