GIA ĐÌNH MÁ BẢY - Trang 157

du kích dạy bò, bắn, tháo lắp súng, đặt mìn. Bò rách cả đầu gối quần và cùi
tay áo, Sâm vẫn không được vào du kích. Anh Sỏi nói ngang phè: "Địch
đuổi, mày quăng súng chạy, ai ở đó lượm cho". Sâm giận suốt một ngày,
sau thấy không ăn thua mới thôi làm lẫy, lại nghĩ mẹo khác để được đánh
giặc.

Làm công tác nào cũng là giết giặc, mọi người đều nói vậy. Nhưng

Sâm cứ muốn thấy rõ thằng giặc mình giết kia. Tất cả những khổ nhục
trong mấy năm qua - của Sâm một ít và của má nhiều hơn, còn phần anh
Sỏi để anh ấy lo - Sâm muốn đem đúc lại thành một thằng giặc có đủ đầu
mình chân tay, cựa quậy la hét càng nhiều càng tốt. Rồi Sâm cắm giữa ngực
nó một viên đạn. Hả ơi là hả. Nếu Sâm vớ được những đứa đã treo má lên
đánh thịt lộn với da thì còn gì bằng. "Hồi nào mày đánh má tao hả?". Nghĩ
bấy nhiêu đã sướng rùng mình.

Anh Sỏi lý sự:

- Mày cứ tưởng tượng cuốc một lát cuốc là bằm đầu một thằng giặc.

Báo Giải phóng nói đây nè.

Anh đưa hẳn tờ báo ra. Sâm liệu cãi không nổi, hỏi má:

- Hồi má ở tù, tụi nó đánh thiệt hay má tưởng tượng?

Anh em lại hục hặc. Sâm giận qua loa vài phút gọi là, bởi sau đó Sỏi

chịu nhường:

- Hồi nào anh em du kích đau ốm, dư súng, anh đưa cho mà đánh.

Ngoéo tay cẩn thận. Sâm nhận may cho anh một cái ba lô. Sỏi đi rồi,

Sâm nghĩ lại mới biết mình hớ to. Hơn năm chục du kích mà chỉ có hai
mươi tám cây súng, bao giờ mới dư súng để đến lượt Sâm?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.