GIA ĐÌNH MÁ BẢY - Trang 158

Còn một lẽ nữa khiến Sâm thích đánh giặc, là Sâm rất ham vui. Đánh

giặc là một điều vui không thể tả. Anh Tùy, anh Son, các anh bộ đội và du
kích xưa cũng như nay, bùn và mồ hôi đẫm áo xita xám hay bà ba đen, đều
hoa chân múa tay và cười rung mái nhà. Thắng được một trận là cả làng hò
reo mở hội ăn mừng, gói bánh mổ vịt. Không có cuộc vui nào to hơn. Cách
mạng trăm công nghìn việc, Sâm muốn lãnh việc vui nhất. Tất nhiên nó có
nguy hiểm, vì cái thằng địch cựa quậy la hét kia cũng bắn Sâm. Bắn chưa
chắc trúng, trúng chưa chắc chết, mà chết thì... thì thôi chứ sao nữa, coi như
đứt nôi hồi mới đẻ! Nằm nhà chắc gì đã khỏi ăn bí đao với kẹo đồng? Sâm
nghĩ thế, nhưng sợ sai nên chỉ dám nói nhỏ với một số bạn thân.

Bây giờ đôi mắt của Ngọ cứ khẩn khoản. Sâm buột miệng "à" một

tiếng. Ngọ tươi mặt, đón ngay:

- Đồng chí Sâm có ý kiến.

- Chết cha, để yên... mình mới nghĩ ra cái gì đó, quên mất rồi.

Chị em đợi một tí. Cô nào cũng có những lúc quên như thế, mở miệng

xong không nhớ mình định nói gì.

- À, mình tính vầy nè. Vừa ở du kích vừa đi trực diện là tiện nhứt.

Chị em nhao lên:

- Mày khùng hả Sâm?

- Bắn nó rồi tay không đi xáp mặt nó, nó xẻo ăn tái!

Sâm khoát tay:

- Yên, yên, đừng rối, mình quên hết... Giả sử cứ làm như hồi ta khởi,

đánh giặc thì bôi mặt giả đàn ông, đánh xong giấu súng đi đấu tranh, đố tụi
nó biết mình là du kích!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.