GIA ĐÌNH MÁ BẢY - Trang 174

Rân không lên xe. Sâm cũng không dám bỏ đi, sợ hắn lọt vào lò rèn.

Cuối cùng, Sâm đành phải đi bên hắn về phía chợ.

Con người Rân cũng mới tinh như xe. Áo téc-gan trắng, quần đoóc-

giông, mũ phớt, giày da đen mõm nhái, tất cả bốc mùi thơm lựng. Hắn bảnh
bao theo kiểu công tử bột với nước da trắng xanh, mái tóc sấy và cặp kính
trắng không số. Đúng cái kiểu mà Sâm ghét nhất.

Rân hỏi linh tinh, rồi thấp giọng:

- Sao cô Út không trả lời sáu lá thơ của tôi?

- Tôi lo cuốc đất lật cỏ, ngày giờ đâu viết thơ.

- Mấy cái khăn voan tôi gửi, cô không nhận. Tôi cũng chỗ bạn học với

anh Tư, đâu phải xa lạ mà cô... cô đành đoạn vậy?

- Dân làm ăn, xài thứ đó người ta cười thấy mồ.

Rân sạm mặt. Hắn tưởng Sâm im lặng lâu nay chỉ vì giữ ý. Chưa một

cô gái nào từ chối hắn một cách ngạo nghễ như vậy, kể cả những cô con
nhà giàu học ban tú tài với hắn. Hắn cười gượng:

- Vậy cô Út ưng thứ gì để tôi kiếm. Một chút lưu niệm...

- Cảm ơn, nhà tôi đủ ăn.

Sâm dừng lại để buộc hắn đi trước. Những câu dấm dẳn của Sâm

khiến Rân bắt đầu hiểu vì sao Sâm chịu cùng đi và nói chuyện với hắn. Cơn
giận kéo dài lâu nay, vừa bị nén một lát đã bùng lại. Rân nói hằn học:

- Bây giờ chắc cô tiến bộ lắm, cô khinh thằng này như rác...

- Tôi trước sao sau vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.