GIA ĐÌNH MÁ BẢY - Trang 219

học lớp y tá còn lâu mới về. Nhà không còn gì đáng tiền, chị phải rút cái
nhẫn vàng một chỉ (5)của chồng để lại, đưa cho bà thím nhờ bán trả tiền
thuốc. Ba hôm nay, chị không rảnh giờ nào để đi thăm con, cũng không gặp
ai để hỏi tin con sống chết ra sao. Nghe ai gọi "má ơi" là chị giật mình, thấy
con nằm thở khò khè trước mặt, máy cặp môi tím gọi chị.

-----

(5)Đồng cân.

Bên cạnh Bê chưa vợ, Dõng vợ con bị bắt di dân, chị cảm thấy có lỗi

vì đã dành một phần lo lắng cho con. Giữa lúc chuẩn bị chống càn rất căng
thẳng này, chị càng cố giấu đứa con ốm, giấu cái giật mình, cười luôn
miệng để đồng bào thấy cán bộ vững vàng trước giờ chiến đấu, mãi đến
bây giờ mới khóc vội một chút cho đỡ nhớ con.

Khi chị vào, hàng mi dài nặng trĩu trên mắt chị còn dính chập vào

nhau từng hai ba sợi một. Má Bảy và hai cô gái đã ra về. Chị ngồi ghé vào
một góc phản xa đèn, nói bằng giọng ngạt mũi:

- Coi như mọi việc trôi chảy. Đêm nay ta đi bố phòng với bà con, kiếm

cái điểm gương mẫu. Tôi lãnh đám phá đường sắt.

Chị thấp thỏm. Một trắc trở ở phút cuối cùng có thể ngăn không cho

chị xuống gần con để tạt vào một tí.

Bê đứng dậy:

- Chỉ còn một việc: Xã đội cần chia võ khí cho nữ du kích kịp đánh

giặc.

Chị Năm cau mày, trở về ngay với công tác:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.