GIA ĐÌNH MÁ BẢY - Trang 248

Tiếng giày đạp cành khô đến gần. Chúng nó đi chậm, nói lao xao. Gậy

và thuốn sắt chọc đất phùm phụp. Chúng vừa dò chông vừa tìm hầm.

Bê quỳ một chân cạnh miệng hầm, áp tai vào vách, nghe. Sâm cũng

quỳ và đơm súng, nhưng dửng dưng không thèm để ý đến bọn giặc, chỉ
nhìn cái khối đen vững vàng của Bê. "Anh thương Quảng và liều chết cứu
Quảng. Anh yêu em, muốn ra ngoài cản địch cho em. Sao anh tốt vậy, giỏi
vậy? Em vừa giành của anh cái hạnh phúc được quên mình. Em sẽ đền...".

Bê quay lại thì thào:

- Em đừng giận...

Sâm mỉm cười, muốn thổn thức và rất bực mình. Thì ra từ nãy anh

tưởng Sâm giận. "Anh biết tất cả, nhưng anh khờ lắm, không hiểu em gì
hết". Sâm vẫn nín thinh để Bê áp tai nghe tiếp.

- Báo cáo trung sĩ, có dấu máu!

Bê ghé tai Sâm nói vội:

- Hễ tụi nó nạy nắp hầm, anh ném lựu đạn ra, nhô lên bắn ngay. Đánh

phủ đầu nó mới khiếp. Sau đó tụi mình vô chỗ Quảng, đóng cửa chống thả
mìn. Lính leo xuống, lại mở cửa bắn. Em nhớ chưa?

- Em nhớ.

Một tên kêu gần:

- Báo cáo trung sĩ, báo cáo...

Ai đó vừa quát vừa chồm tới, tiếng to lên rất nhanh:

- Mụ nội mày, báo cáo với báo chồn! Mày không dám đuổi hể! Mày la

om lên cho Việt cộng nó nghe nó chạy hể?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.