GIA ĐÌNH MÁ BẢY - Trang 268

Má nằm nghiêng, im một phút rồi hỏi Sâm:

- Con biết thằng Bê tên thiệt là gì không?

Sâm giương mắt:

- Là Bê chớ tên là gì nữa?

- Dốt! Nó là Bái, Biên, hay cái gì đó cũng một vần B, má quên... Má

hỏi đây Út. Nghe không?

- Dạ.

Khi sắp nói chuyện "người lớn" với Sâm, má thường mào đầu như

vậy. Sâm chợt sợ rúm người. Chết, anh Bê đã nói với má cái chuyện hồi
trưa, dưới hầm bí mật... Má bẻ ngón tay rắc rắc mà Sâm tưởng xương mình
gãy vụn. Con gái trắc nết nè. Tao nuôi tao dạy bấy lâu mà mày không nói
sơ với tao một tiếng nè. Từ rày tao cấm cái này cái nọ... Sâm muốn chồm
dậy, chạy biến thật xa. Nhưng má đã thủ thỉ:

- Má coi bộ thằng Tùy còn lâu mới về được. Thôi má không nuôi có

bà khác nuôi, cũng mừng cho nó được ở gần Cụ Hồ mà học cái đức thánh
hiền của Cụ. Má tính vầy Út à... Thằng Bê mồ côi ba má, tội nghiệp lắm,
má muốn nhận nó làm con nuôi. Con thấy sao?

Sâm quẫy một cái không nói. Má thấy lạ. Má nghe Sâm khen Bê luôn,

tưởng nghe vầy Sâm vồ vập mới phải chứ. Hay Sâm xin súng đạn gì đó
không được rồi giận? Má nói tha thiết hơn:

- Không phải má nuôi nó để về sau nhờ cậy gì. Có điều hết thảy cán

bộ du kích ai cũng có chỗ bà con lui tới, sót lại một mình nó đầu không
chằng chân không rễ, nó vun đắp cho cả xã mà rách cái áo cũng phải lui cui
ngồi vá lấy, má nghĩ xót ruột quá đi. Thôi thì không có công sanh thành
cũng góp một chút dưỡng dục, má sống chẳng mấy năm nữa, má xin với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.