GIA ĐÌNH MÁ BẢY - Trang 315

- Ai bày mày đánh kiểu đó? Ai bày?

Chuân kêu: "Phóng lựu, cúi xuống!". Một quả lựu đạn phóng nổ gần

miệng hào, hắt lá tre khô rơi lả tả. Trấu đẩy Sâm ra sau lưng mình. Sâm
xách súng chạy dọc hào một mạch, để Trấu ăn nói với Sỏi.

Trấu đã nóng mũi:

- Nè anh Tư, không lo đánh giặc để đi đánh em út, bà con cười chết.

- Cô nữa! Đánh vậy, chết uổng mạng còn mất võ khí...

- Anh thấy Mỹ chết nhiều, anh xót ruột muốn trị tụi tôi à?

Trấu nói khá chua. Chuân và anh em xúm can Sỏi, nhất là các cậu trẻ

rất ngại phật lòng các cô du kích. Sỏi hậm hực bỏ đi. Chỉ cần một viên thôi,
trong số cả ngàn viên đạn bắn như tạt nước ban nãy, trúng vào Sâm... Sỏi
lạnh người. Chưa bao giờ Sỏi thật sự bằng lòng để em gái ra trận cả.

Qua khỏi khúc hào ngoặt, Sâm đi chậm lại, hai tay vẫn nắm khư khư

cây súng như sợ bị giật mất. Giận ứ hơi. Phải kiện tới nơi cho biết mặt.
Làm xã đội mà quân phiệt hạng nặng. Hứ, chị em du kích để yên cho ông
ấy thì chớ kể...

Đến quãng hào bùn ngập mắt cá, Sâm cúi xuống xắn quần mới thấy

bàn chân trái đầy máu. Bắp chân của Sâm bị đạn xé một đường thịt dài độ
hai đốt ngón tay, máu ra nhiều, hai lớp quần rách dính bết vào da. Hèn gì
Sâm cứ thấy ngứa ngứa, cắn cắn. Sâm nghĩ ngay: "Giấu cho kỹ, không lại
bị mắng gấp đôi". Y như hồi nhỏ Sâm lén đi tát cá, xách xâu cá về đưa má,
đã bị rầy lại phải cố giấu cái gai cắm vào chân.

Sâm ngồi xuống một chỗ đất khô, băng vết thương, quấn thật gọn để

chạy khỏi sổ. Tai Sâm còn ù, không nghe tiếng chân lép nhép đến gần. Khi
Sâm kéo vội ống quần xuống che chỗ băng thì Bê đã tới trước mặt. "Ông bí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.