GIA ĐÌNH MÁ BẢY - Trang 369

cánh lâu rồi, bây giờ được gió các con cứ bay. Càng đi xa các con càng biết
thương má, càng gần má. Và tới đâu các con cũng sống trong nhà mình, bởi
cái gia đình nhỏ của má mở rộng theo đường đời của mỗi đứa con - con đẻ,
con nuôi, cả những con bộ đội không biết tên đã ghé qua thăm má, mang
theo của má một nắm cơm và ít nhiều thương nhớ.

Sỏi và Sâm thức một đêm, hỏi má đủ thứ để làm lý lịch. Má phải khai

với con cả một cuộc đời. Con má ghi từng khúc một. Tên cha: Trần Sành.
Tên mẹ: Nguyễn Thị Lượm.

Tên mẹ: Nguyễn Thị Lượm...

Tiếng xôn xao chung quanh lặng dần. Ánh đèn lùi xa thành chấm sao

nhấp nháy. Trời đêm lừ lừ sa xuống. Cô Lượm, người bạn gái xấu số, đến
trước mặt má. Đôi mắt rầu, cái bóng nhỏ run rẩy.

Không hiểu vì sao má cứ nhớ Lượm như nhớ một cô bạn gái rất thân.

Ngót bốn mươi năm nay bà con gọi má là chị Sành, rồi bà Bảy Son. Tên má
chìm dưới tên chồng, tên con đầu. Thời con gái rất ngắn của má tự nhiên
tách rời khỏi má, dạt bềnh bồng như một cụm bèo xa bờ, mang theo bông
hoa độc nhất bị gãy cuống.

Cô Bảy Lượm, thợ cấy xứ chợ Đồng Trầu, có bộ mặt rất giống Út Sâm

nhưng hiền hơn, rám nắng hơn, răng đen nhức. Cô mặc cái áo dài vải ta
nhuộm chàm, đổi vai nối tay, hai tà vén giắt thắt lưng cùng với khăn ăn
trầu. Mắt cô quanh năm nhìn xuống đôi chân xéo lấm. Ai hỏi cô mới nói,
không bao giờ dám nói to bằng người hỏi.

Một câu hát ghẹo bay qua nước bạc:

Đói lòng ăn một thúng sim

Uống đôi thùng nước đi tìm người thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.