GIA ĐÌNH PENDERWICK Ở PHỐ GARDAM - Trang 94

Cô Iantha mở cửa, trên khuôn mặt là cái vẻ mà Jane gọi là ở-giữa-các-

vì-sao, có nghĩa là tiếng chuông cửa đã kéo cô rời khỏi công việc nghiên
cứu của mình. Thật không hiểu nổi tại sao cô có thể tập trung vào môn vật
lí thiên thể khi trong nhà có cả Batty lẫn Ben, nhưng lần nào Rosalind hỏi
cô cũng đáp lại bằng cùng một câu - Batty làm cho Ben vui, và đó mới là
điều quan trọng.

“Cháu xin lỗi vì đã làm phiền cô, cô Iantha, nhưng cháu cần đưa Batty

về nhà ngay ạ”.

Cô Iantha chưa kịp trả lời thì Batty đã hiện ra bên cạnh cô, với Ben lẽo

đẽo theo sau.

“Em không về được, chị Rosalind ạ. Ben với em đã thấy gã Người-Bọ

lái xe qua, và bọn em phải tiếp tục canh chừng”.

Suốt cả tuần nay Batty đã thông báo là bé trông thấy Người-Bọ, và

Rosalind đã chán ngấy gã rồi. Khi còn nhỏ cả em, Skye, lẫn Jane đều từng
có thời có một người bạn tưởng tượng - nhưng Batty là đứa đầu tiên tưởng
tượng ra một gã nửa-người-nửa-côn-trùng rình rập trên phố Gardam.

“Không có em gã Người-Bọ sẽ chẳng làm chuyện gì đâu”, em nói. “Về

nhà thôi”.

“Nhưng mà…”.
“Batty!”. Rosalind đưa mắt nhìn sang phía cô Iantha đang mỉm cười.
“Batyt tin là phố Gardam cần được giám sát liên tục”, cô giải thích.
“Cả Ben cũng thế ạ”, Batty phụ họa, mặc dù bé chẳng hiểu “giám sát”

nghĩa là gì.

“Không cần đâu”, Rosalind nói bằng cái giọng kết-thúc-vấn-đề của em.

“Giờ thì cảm ơn cô Iantha đã cho em sang chơi đi”.

“Cảm ơn cô, cô Iantha”. Batty đành chịu thua, hôn tạm biệt Ben và thì

thầm gì đó với em bé trước khi lặng lẽ đi theo Rosalind. Cún, sau ánh mắt
thân thương cuối cùng dành cho Asimov, cũng chạy theo hai chị em.

“Em nói gì với Ben thế?”, Rosalind hỏi khi cả lũ đi về sân nhà mình.
“Em bảo nó phải tiếp tục đeo kính bơi”.
“Bởi vì…?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.