Hà Diệc Thư cảm nhận được mí mắt mình khẽ nhảy một cái.
“Thế câu trả lời của anh là…?”
“Em đoán xem.”
Cố Tây Lương từ toilet đi ra, kịp nghe được câu hỏi của Hà Diệc Thư,
cũng phỏng đoán được ý đồ của Cố Nhậm. Anh ngồi vào chỗ mình, vẻ mặt
vẫn bình thản. Có lẽ hùng hổ chiến đấu chỉ khiến mình bị hao tốn binh lực,
Cố Tây Lương rất thành thục vấn đề này.
Thực ra trong cuộc chiến này, Cố Nhậm cảm thấy mình mới là người
nắm chắc phần thắng. Bởi vì anh biết Hà Diệc Thư là mối vướng bận lớn
nhất của Cố Tây Lương. Có lẽ Cố Tây Lương cũng không dễ dàng từ bỏ
được Nguyễn Ân nhưng khi ngày đưa ra lựa chọn đến, kịch hay mới hạ
màn. Chẳng qua hiện giờ còn chưa đến thời khắc hoảng loạn nên Cố Tây
Lương mới bình thản được như thế.
Tình yêu là thứ thuốc độc vừa ngọt ngào vừa đáng sợ, nó giống hệt
như thuốc phiện, lúc uống có thể mỉm cười mà ngậm thạch tín nhưng đừng
quên nó biết làm tê dại thần trí và ánh mắt của người ta, cho dù đối phương
là người thân thiết với bạn đến mức nào, thậm chí là chung dòng máu. Một
khi anh ta đã yêu đến điên cuồng, nếu có thể, cho dù phải lật tung cả bầu
trời, anh ta cũng không ngại.
Bởi vậy, Cố Tây Lương, không phải không có nguy hiểm, mà là thời
cơ còn chưa tới.
Xe lăn bánh trên con đường đông đúc, mãi đến khi những âm thanh
huyên náo dần rơi rớt lại phía sau, không thấy bóng người qua lại, Nguyễn
Ân mới phát hiện đây không phải đường về nhà.
“Mình đi đâu nữa thế?”
Cố Tây Lương không đáp, chỉ liếc nhìn dây an toàn của cô rồi nhấn
hộp số tăng tốc, xe không chạy điên cuồng mà bình ổn. Trời bắt đầu sang
thu, gió đêm táp vào mặt, Nguyễn Ân giơ tay lên muốn gạt tóc, nhưng càng
gạt tóc lại càng xõa xuống trước mặt càng nhiều. Cố Tây Lương ấn chốt
đóng cửa sổ.
Xe chạy qua một con đường yên tĩnh, dừng trước một tòa biệt thự
hiện đại. Cố Tây Lương nghiêng người cởi dây an toàn giúp Nguyễn Ân,
mở miệng nói câu đầu tiên từ lúc hai người ra khỏi nhà hàng.