GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 122

cài thứ gì đó lên ngực áo cô. Nguyễn Ân cúi xuống nhìn, hóa ra là chiếc cài
áo hình trái tim ở buổi đấu giá.

“Anh không phải định tặng cho…”

Chưa dứt lời cô đã bị người đàn ông đối diện trêu chọc: “Nói cái gì

em cũng tin, anh nói anh

có con riêng em có tin không?”

Nguyễn Ân chợt thấy hạnh phúc trào dâng trong lòng.

Cố Tây Lương kéo cô đi lên vài bước, lấy ở đâu ra một cây kim, đâm

thủng một quả bóng bay. Nguyễn Ân không kịp chuẩn bị tinh thần, giật nảy
mình. Lúc định thần lại, cô vung tay lên làm bộ đánh anh nhưng hai mắt lại
bị che đi bởi một bức ảnh. Nhìn kỹ, Nguyễn Ân nhận ra trong ảnh là mình,
lúc đó hình như cô mười ba tuổi, ngồi trong căn phòng học nhỏ của cô nhi
viện, nghiêng đầu chăm chú làm bài tập. Nhận lấy cây kim của Cố Tây
Lương đưa cho, Nguyễn Ân tiếp tục đâm thủng từng quả bong bóng.

Tất cả đều là ảnh chụp, từng bức, từng bức bay xuống.

Giúp mẹ nuôi phơi quần áo trong sân cô nhi viện, kể chuyện cho

những em nhỏ tuổi hơn mình, cau mày vì gặp phải một bài tập khó…

Nguyễn Ân bưng miệng, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Cô ngẩng đầu lên,

bắt gặp cái nhìn của Cố Tây Lương.

“Sao anh có?”

Cố Tây Lương nhướng mày theo thói quen.

“Cố Thị tài trợ cho cô nhi viện đó, viện trưởng muốn bày tỏ lòng cảm

ơn nên cung cấp cho anh những tư liệu riêng tư này, không quá đáng đâu
nhỉ?”

Nguyễn Ân không lên tiếng, cô lặng im nhìn sâu vào trong đôi mắt

anh, phát hiện ra trong đó thật sự có sự tồn tại của mình. Thanh âm của Cố
Tây Lương lại vang lên.

“Quá khứ của em, anh chỉ có thể dùng cách này để tham gia.”

Nguyễn Ân không thể khống chế nổi bản thân nữa, cô ôm chầm lấy

anh, thật chặt. Nước mắt trào ra.

“Anh đừng tốt với em như thế, em sợ có một ngày anh đuổi em đi, em

sẽ luyến tiếc không nỡ rời.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.