GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 146

Không có vế sau.

Thực ra Nguyễn Ân bị thương không quá nghiêm trọng nhưng Cố

Tây Lương không có kinh nghiệm xử lý vết bỏng, không biết liệu có để lại
sẹo hay không, nên mới vội vàng gọi điện mời bác sĩ Trần Tử Ngọc đến.
Trần Tử Ngọc bảo trước tiên khử trùng vết thương cho cô, anh ta sẽ đến
ngay.

“Cố phu nhân, nhất định phải bôi thuốc này một ngày ba lần.”

“Ừm...”

“Vết bỏng có dấu hiệu phản ứng thì uống thuốc tiêu viêm.”

“Ừm...”

“Có vấn đề gì thì liên lạc với tôi.”

“Cảm ơn anh.”

Trước khi ra về, Trần Tử Ngọc đã bôi thuốc cho Nguyễn Ân, nhưng

cảm thấy không chắc chắn nên Cố Tây Lương lại bôi thêm lần nữa. Thuốc
mỡ đụng vào miệng vết thương, rất xót. Cố Tây Lương bèn xắn ống tay áo,
nâng chân cô lên đặt trên ghế, nhẹ nhàng chấm từng chút thuốc lên vết
thương của cô.

Nguyễn Ân thi thoảng lại kêu khẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm

lại.

“Đau!”

Cố Tây Lương chợt nhớ đến lần trước ở trong biệt thự, anh ghen,

không kiềm chế được mà cắn cô. Thực ra lúc ấy anh không cắn mạnh lắm
nhưng cô vẫn kêu đau. Xem ra, dây thần kinh cảm nhận sự đau đớn của cô
vô cùng nhạy, thế nên mới sợ đau đến vậy. Cố Tây Lương không khỏi thở
dài, động tác cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Nguyễn Ân dần thích ứng với
cảm giác tê tê, cô nhìn vẻ mặt chăm chú của anh lúc bôi thuốc cho mình,
trong lòng càng thêm kiên định.

Xong xuôi, Cố Tây Lương thu dọn các thứ rồi quay lại hỏi cô: “Có đi

được không?”

Nguyễn Ân lè lưỡi: “Khinh thường em quá, đâu phải xương cốt có

vấn đề”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.