GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 147

Nói xong, cô đứng dậy xoay một vòng, Cố Tây Lương lúc này mới

yên tâm. Bất chợt ánh mắt của anh chạm tới chiếc hộp màu hồng trên bàn,
anh cúi xuống định cầm thì Nguyễn Ân đã vội vàng tranh lấy, ôm khư khư
trước ngực.

“Ừm...”

“Gì mà vội vàng thế?”

Nguyễn Ân cảm thấy toàn thân mướt mồ hôi. Có cần nói hay không?

Cần không?

Chần chừ hồi lâu, rốt cuộc cô thốt ra: “Nội y gợi cảm em đặt mua hộ

Tiểu Tuyết. Anh không nên xem”.

Xin lỗi, cô rất ích kỷ. Cô không hề vĩ đại, cô không muốn...

Cố Tây Lương nhún vai, anh không có hứng thú với chuyện này.

Nhưng nếu là của Nguyễn Ân, anh sẽ rất chờ mong.

Phong ba bão táp này qua đi, lòng Nguyễn Ân rốt cuộc cũng không

thể bình lặng như trước được nữa.

Tình yêu của em, nếu có một ngày em vô tình lừa dối anh, xinh anh

hãy tin, em tuyệt đối không cố ý.

Thứ Sáu tuần sau.

Đã một tuần nay Hòa Tuyết quan sát Nguyễn Ân tỉ mỉ, cảm thấy nhất

định là Nguyễn Ân có tâm sự, nếu không thì vì sao lúc nào cũng thấy cô
trong trạng thái hoảng loạn?

Thế nên, khi Nguyễn Ân đang định ra khỏi cửa lớn, Hòa Tuyết liền

giữ cô lại.

“Tớ không cần biết cậu có chuyện gì không thể nói ra với tớ. Nhưng

Nguyễn Nguyễn, cậu phải nhớ, dù xảy ra chuyện gì thì tớ vẫn luôn ở bên
cạnh cậu.”

Nguyễn Ân cảm động, vội nói: “Tớ hiểu.”

Lúc này, cô mới để ý thấy trên cổ tay Hòa Tuyết có một chuỗi tràng

hạt.

“Í, sao chưa thấy cậu đeo cái này bao giờ?”

Hòa Tuyết giật mình rụt tay lại, đúng lúc một chiếc xe thể thao gào

thét dừng lại trước cửa công ty. Nguyễn Ân nhìn thấy quen mắt, một lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.