GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 322

[1

.

Trong tiếng Trung, cách phát âm số “3” gần giống cách phát âm

chữ “đời”.

]

Làm việc xong, vội vàng về nhà, chính là vì người phụ nữ độc nhất vô

nhị trong cuộc đời kia.

Ừm, độc nhất vô nhị.

Khởi động xe, ngoặt tay lái, bóng hai người kia dần dần biến mất khỏi

tầm nhìn của Cố Tây Lương. Xe gào thét chạy về hướng khách sạn Quân
Duyệt. Có lẽ, lúc này anh không nên xuất hiện.

Hôm sau, Nguyễn Ân đưa Cố Nhậm đến bệnh viện, bác sĩ đề nghị nên

nằm viện theo dõi, nếu không có thời gian thì ít nhất một tuần phải đến
bệnh viện tiêm kháng thể một lần, sau đó đợi thời điểm thích hợp sẽ tiến
hành phẫu thuật. Mấy thứ liên quan tới y học này, Nguyễn Ân không hiểu
lắm, chỉ có thể đờ ra nhìn mấy tấm phim đen sì. Quên không sạc pin điện
thoại, cô đành tháo pin ra dùng sạc đa năng nạp chừng nửa tiếng, sau khi
ngồi chờ Cố Nhậm tiêm kháng thể xong, khởi động máy liền nhận được
điện thoại của Cố Tây Lương.

“Em đang ở đâu?”

Liếc nhìn người bên cạnh, Nguyễn Ân chợt thấy chột dạ. Nhưng cô

nghĩ mình không làm việc gì xấu, tình cảm đối với Cố Nhậm hoàn toàn
trong sáng. Chủ yếu là, cô không rõ mình giúp Cố Nhậm giấu giếm chuyện
này là đúng hay sai, dẫu sao nghĩ theo chiều hướng xấu nhất thì chẳng có bí
mật nào giữ kín mãi được. Nhưng đã đồng ý với Cố Nhậm rồi nên cô không
thể nói, không thể.

Cố gắng gạt bỏ cảm giác tội lỗi trong lòng, Nguyễn Ân bình tĩnh thăm

dò: “Anh về rồi à?”.

“Vừa mới về.”

Nếu như có thể, cô rất muốn lao vào vòng tay anh ngay lập tức và

nói: “Một ngày không gặp như xa cách ngàn thu”. Nhưng hiện tại, cô thật
sự cười không nổi, thậm chí trả lời cũng lúng ta lúng túng.

“À, em… tâm trạng Hòa Tuyết không tốt nên em đi chơi cùng cô ấy,

em về ngay đây.”

Vài giây im lặng, chỉ vài giây ngắn ngủi đến mức Nguyễn Ân không

kịp nhận ra có điều gì đó không bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.