GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 334

đổi. Thực ra những việc này đều có y tá chăm sóc đặc biệt làm, nhưng Cố
Nhậm không hề mở miệng bảo Nguyễn Ân nghỉ ngơi. Anh thích trông thấy
cô bận rộn vì mình như thế, giống như người vợ đối với chồng mình, lo
lắng, quan tâm, không xa rời.

Xong xuôi mọi việc, Nguyễn Ân ngồi xuống cạnh giường, nhận lấy

cốc nước mà Cố Nhậm đưa cho. Cô vô tình đảo mắt qua đồng hồ ở đầu
giường, đã bốn rưỡi.

Cốc nước bên miệng khẽ lắc lư sánh ra ngoài một chút, Cố Nhậm

mỉm cười, dịu dàng cầm khăn giấy lau cho cô. Nguyễn Ân né tránh, hoảng
loạn cầm lấy khăn giấy tự mình lau, sau đó cô đứng dậy, cầm túi xách
chuẩn bị ra về.

“Anh Cố Nhậm, hôm nay em không thể đợi anh cùng ra viện được,

Tây Lương đang ở nhà, em muốn về nhà ăn cơm với anh ấy…”

Nói xong, không đợi anh trả lời, cô xoay người bước đi, nhưng cổ tay

bị ai đó giữ lại. Cô quay đầu nhìn Cố Nhậm, anh nằm trên giường bệnh, ánh
mắt phóng ra ngoài ô cửa sổ.

“Em đã đồng ý không để anh lại đây một mình.”

“Nhưng…”

Nguyễn Ân muốn giải thích, nhưng thanh âm lạnh lẽo của Cố Nhậm

đã cắt ngang: “Nguyễn Nguyễn, em đã đồng ý với anh rồi.”

Bàn tay vẫn không chịu buông, khăng khăng giống như đứa trẻ đang

đòi kẹo. Nguyễn Ân đột nhiên nhớ lại quãng thời gian đầu ở Mỹ, khi cô
tuyệt thực hình như cũng bướng bỉnh như thế này? Ấu trĩ, ích kỷ! Ngày ấy,
Cố Nhậm đã phải tốn bao nhiêu công sức để mà nhẫn nại, để mà thông cảm,
để mà bao dung cô? Anh đã phải dùng bao nhiêu lời ngon ngọt để dỗ dành
cô? Nghĩ đến điều đó, Nguyễn Ân lại mềm lòng.

Muộn một chút chắc không sao đâu?

Thế là, cô ngồi xuống.

Lần này, ở lại đến tận chín giờ tối. Chiếc bình truyền dịch tựa như

không bao giờ hết, cứ bình này nối tiếp bình kia. Nguyễn Ân bắt đầu nôn
nóng, cầm di động ra khỏi phòng bệnh gọi điện cho Cố Tây Lương.

Chuông mới reo một tiếng đã có người nghe.

“A lô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.