GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 339

Sau đó, anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Nguyễn Ân, lặp lại: “Bất cứ

người nào!”.

Giống như lúc xuất hiện, Cố Tây Lương đột ngột biến mất. Trên

gương mặt tuấn tú không hề có lấy một chút lưu luyến.

Câu nói vừa rồi là anh nói cho Nguyễn Ân nghe. Cô gần như vô thức

đuổi theo Cố Tây Lương, giữ lấy cánh tay anh, đôi môi mấp máy muốn giải
thích. Nhưng biết nói gì đây? Vốn không hề có hiểu lầm, cho dù xuất phát
từ bất kỳ lý do gì đi chăng nữa thì vẫn là cô đã nói dối anh, hết lần này tới
lần khác.

Cố Tây Lương quay đầu, ngập ngừng một lúc rồi nói: “Nguyễn Ân,

em còn nhớ mình từng nói gì với Diệc Thư không? Em nói, vì cô ấy không
tin tưởng anh nên bọn anh mới để mất nhau. Vậy hiện tại em thì sao?”.

“Em biết điều gì khiến anh đau lòng không? Không phải là những lời

nói dối của em, mà là, suy cho cùng, em cũng giống cô ấy năm xưa, không
hề tin tưởng anh!”

“Nếu có, cho dù rất nhỏ thôi, thì chuyện như hôm nay đã chẳng xảy

ra! Anh đã cố gắng bảo vệ em, không để em chịu bất cứ nỗi ấm ức nào,
không để em bị tổn thương thêm lần nào nữa, nhưng em liên tiếp đẩy anh
tới trước họng súng.”

“Anh vô dụng đến vậy ư? Không đáng được tin tưởng đến vậy ư?”

Cố Tây Lương lúc nói những lời này, đã hoàn toàn đánh mất phong

độ bấy lâu của mình.

Anh chậm rãi tách bàn tay của Nguyễn Ân, đi vào thang máy vừa mới

mở ra, Ninh Lam Nhân theo sau. Mãi đến khi hai người đã đứng trong
thang máy, Nguyễn Ân mới định thần lại, nhưng cánh cửa đã khép vào.
Gương mặt lạnh băng của Cố Tây Lương dần dần bị che khuất, rồi mất hẳn.

Cô vội vã nhào tới nhưng đã muộn. Không chịu từ bỏ, cô cứ đập tay

vào cánh cửa liên hồi, đến nỗi cả bàn tay đều sưng đỏ. Cánh cửa kia dường
như đã ngăn cách hai người ở hai thế giới khác nhau, không bao giờ mở ra
nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.