GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 95

Cố Nhậm giả vờ ngạc nhiên: “Diệc Thư cũng thật là lạ”.

Mặc dù đã trực tiếp đối diện với tình cảnh này, nhưng khi bị người

khác nhìn ra tâm trạng, vết thương của Nguyễn Ân vẫn toạc thêm một chút.
Cố Nhậm thấy hiệu quả đã được như ý muốn, liền chuyển đề tài.

“Thế nào, cần anh đưa về không? Hay là đi đâu vui vẻ một lúc?”

Nguyễn Ân trợn to mắt: “Vui vẻ?”.

“Anh biết một nơi được lắm, tối nay chắc chắn rất đẹp.”

“Thế có rượu không? Em muốn uống rượ

u.”

Cố Nhậm không biết chuyện Nguyễn Ân bị dị ứng cồn nên vô tư

đồng ý.

“Muốn gì được nấy!”

Nguyễn Ân mỉm cười, mở cửa lên xe.

Hai người tới núi Đại Đồn, gió đêm lặng lẽ thổi vào mái tóc Nguyễn

Ân. Cô chợt cảm thấy đáy lòng bình yên vô cùng, thế nên vui vẻ đứng ở
lưng đồi, nhìn cả một vùng trời Đài Bắc rộng lớn sáng trưng ánh đèn và hét
lớn.

Cố Nhậm bị hành động trẻ con của cô làm cho bật cười, vừa quay đầu

liền thấy lão Trần lái xe nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc. Lão Trần vội
vàng nhìn đi chỗ khác.

Nguyễn Ân uống chút bia, sau đó ngồi bệt dưới đất với Cố Nhậm, nói

chuyện câu được câu chăng. Cô còn rất hứng chí kể cho Cố Nhậm nghe tình
huống mình và Cố Tây Lương gặp nhau.

“Trời ạ, anh ấy lạnh lùng muốn chết! Không có lòng thương người

nữa! Nếu không phải khuôn mặt em giống Hà Diệc Thư, chắc chắn anh ấy
sẽ bỏ mặc em sống chết!”

Giọng nói của Nguyễn Ân tràn ngập sự bất mãn. Ngay sau đó, cô lại

cầm một lon bia, uống một ngụm, nấc một tiếng. Sau đó thấy Cố Nhậm bất
động, Nguyễn Ân ép anh ta uống cùng.

“Anh uống say rồi thì ai phụ trách đưa em về?”

Nguyễn Ân nhất định không nghe, cô nói một người uống không vui,

Cố Nhậm đành phải cầm lon bia lên uống một ngụm, bấy giờ Nguyễn Ân
mới chịu bỏ qua. Chưa được bao lâu, cô lại nổi hứng tinh quái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.