GIẢ THUYẾT THỨ 7 - Trang 107

“Vậy là cô cũng sẽ trở về nơi mình chào đời.”
Sheila im lặng và vẫn bất động. Cô không hề có vẻ bối rối trước những

câu hỏi hay muốn mau chóng kết thúc cuộc phỏng vấn. Gương mặt cô vô hồn
và đầu óc như đang ở nơi khác, nhưng bàn tay lại mân mê cái móc chiếc túi
dạ tiệc của mình vẻ bồn chồn.

Hurst có cảm giác mình như người vừa nói một câu bông đùa rồi chỉ có

mình cười cợt. Ông đã đề cập đến chủ đề này mà chẳng hề báo trước, chờ đợi
cơ hội thích hợp một cách vô vọng. Cuối cùng ông đành tiếp tục.

“Hai tháng trước, cô hẹn hò với người khác, anh David Cohen, có phải thế

không?”

Sheila vụt nhìn ông với vẻ ngạc nhiên lẫn bối rối.
Chẳng đợi lời đáp, viên thanh tra tiếp tục kế qua về cái chết của chàng

nhạc công, cấn thận nhấn mạnh đến khía cạnh kỳ lạ và rùng rợn.

“Thật không thẽ tin nổi,” cô lấm bấm sau khi ông kể xong. “Tôi có đọc

trên báo rằng anh ấy đã chết. Nhưng ai kể với các ông về chúng tôi chứ?”

“Một người bạn nhạc công của cậu ta,” viên cảnh sát nói dối. “Câu hỏi đầu

tiên của tôi là thế này: cậu ta cố kẻ thù nào không? Hay cô có ý tưởng gì về
kẻ tạo ra trò lừa tàn ác và kỳ quái này? Tóm lại, cô có bất kỳ thông tin gì may
ra có ích cho việc điều tra của chúng tôi không?”

“Không, tôi không có ý tưởng gì cả,” Sheila trả lời, rút ra một điếu thuốc

nữa.

“Cứ nghĩ cho kỹ, thưa cô. Ai trong… trong giới của cậu ta có thể phải chịu

trách nhiệm cho việc này?”

“Tôi không biết. Thật sự là tôi không biết.”
“Tốt lắm. Giờ đến câu hỏi thứ hai của tôi. Tại sao cô lại không liên hệ với

nhà chức trách để tìm hiểu thêm xem chuyện gì đã xảy ra? Xét về mối quan
hệ của hai người, tôi thấy điều đó là đương nhiên.”

Sheila cuống cuồng nhìn quanh. Ánh mắt cô bắt gặp tiến sĩ Twist, ông

đang quan sát cô, bình thản và hơi buồn. Cô châm điếu thuốc, rít vài hơi rồi
trả lời, “Lúc đó, David và tôi không được hòa hợp. Thực tế, tôi vừa định nói
với anh ấy tôi sẽ ra đi. Khi nghe tin anh ấy chết…

Cô dừng lại và, lần đầu tiên, các nhà thám từ thấy một tia cảm xúc trong

đôi mắt to đen đã bắt đầu ươn ướt, “Tôi rất đau đớn. Chúng tôi không sinh ra
để dành cho nhau. Nhưng dù sao, tất cả đã qua rồi. Dó là số phận. Vâng, là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.