bạn.
“Cho đến giờ thì nhận định của anh thế nào?”
Hurst thở dài.
“Tôi nghĩ, chúng ta đành phải chấp nhận rằng Peter Moore muốn cướp tài
sản của ông chủ mình.”
“Thế theo anh, ý nghĩa câu chuyện anh ta kể là gì?”
“Nhận định còn rất mơ hồ. Nghĩ về chuyện đó xem, Twist: Điểm chính
yếu của câu chuyện là gì? Phản ứng của chúng ta sau khi Moore về là gì?
Tóm gọn lại: có một vụ giết người đang được lên kế hoạch, hoặc bởi ông
Gordon hoặc bởi Donald Ransome. Moore biết rõ rằng chúng ta quen bọn
họ.”
“Tôi hiểu. Moore muốn chúng ta khiến họ chú ý đến câu chuyện, trực tiếp
hoặc gián tiếp.”
“Chính xác. Dĩ nhiên, anh ta nài nỉ chúng ta đừng kể với họ, nhưng đĩều
đố chẳng có ý nghĩa gì cả. Chúng ta sẽ nghi ngờ nếu anh ta không làm vậy ấy
chứ. Cứ nghĩ kỹ hơn mà xem: nếu kế hoạch khử ai đó đã bị chúng ta phát
hiện, mà Gordon Miller và Donald Ransome còn cố hoàn thành kế hoạch ấy,
thì quả là một hành vi mạo hiểm, tệ hại. Có thể coi việc tố giác sớm này như
một lời báo động, một loại bảo hiểm tử vong, mà Peter Moore là người
hưởng lợi.”
“Có thể nói cách khác rằng: Moore lo sợ một hoặc cả hai người họ đều
đang âm mưu giết anh ta, nên đây chính là cách anh ta làm nhụt ý chí của họ.
Anh cố thể đề xuất một động cơ không?”
“Chúng ta chỉ có thể suy đoán, nhưng tôi hình đung rằng dính dáng đến
chuyện tống tiền.”
“Liên quan đêb vụ Cohen?”
“Giả dụ thế.”
“Đúng vậy. Nhưng vấn đề là thế này: Peter Moore bị Gordon Miller giết.
Một vụ sắp xếp cao tay do ông ta thực hiện, giết được một người, lý do là tự
vệ chính đáng. Đừng quên sự thật là ông Gordon chắc chắn nghi ngờ chúng
ta đã biết về vụ thách thức. Thật sự, như vậy rất khó tin.”
“Nếu chúng ta cho rằng Moore là một kẻ tống tiền bậc thầy và vì thế là
một kẻ lừa gạt, chúng ta cũng có thể cho rằng anh ta sẽ chẳng chút do dự
chuyện cướp của chính ông chủ mình. Dù thế nào, cũng chỉ trùng hợp ở chỗ