triều đang chống lại chúng ta đấy. Chúng ta đang mắc kẹt trong những lời dối
trá. Nếu chỉ có hai chúng ta thì không đến nỗi tệ. Nhưng còn Shoila. Chỉ cần
cảnh sát hỏi con bé những câu đúng trọng điểm là chúng ta rất dễ gặp phiền
phức đấy.”
Ransome uống cạn ly của mình. “Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.”
“Tôi đã hướng dẫn con bé rồi.”
Nam diễn viên chậm rãi lùa tay qua mái tóc vàng của mình, nhặt một viên
bi của Gordon lên, ngắm nghía nó một lúc rồi nói.
“Tôi tự hỏi tiến sĩ Twist và cái lão thanh tra đần độn nọ nghi gì về chúng
ta. Chắc họ tin chúng ta đang trong quá trinh tiêu diệt lẫn nhau theo lời thách
thức trứ danh kia.”
Quãng 8 giờ tối, chiếc Talbot màu xanh dương của thanh tra Hurst từ từ
chạy dọc phố Commercial. Đường sá vắng lặng, bảng lảng sương mù, phủ
mở mấy ngọn đèn đường lác đác lẫn những cái bóng thưa thớt của khách bộ
hành.
Viên thanh tra gò người xuống vỏ lăng, vừa nhìn đường vừa nói. Tôi
không biết liệu anh có để ý không, Twist, nhưng trừ nhà của Miller và
Ransome, mọi sự kiện đều diễn ra ở khu vực này của Luân Đôn. Nhà Guy
Wíiliams ở ngay rìa phía Đông thành phố. Xa hơn một chút là phố Vine, cách
phổ Goring nơi David Cohen chết độ năm phút đi bộ, và đi thêm một dặm
nữa sẽ đến tiệm tạp kỹ của tay Lester đen đủi từng nói với chúng ta rằng có
thể tìm được anh trai Kosminski mà gã này thì đang ở quán Ten Bells, không
xa đây lắm.”
Twist, với vè cương quyết trên mặt, quan sát những ngôi nhà buồn thảm ở
khu Whitechapel vùn vụt trôi qua.
“Chẳng rõ nơi này đã hồi phục sau sự kiện ghê gớm nửa thế kỷ trước
chưa,” ông rầu rĩ đáp. “Nhìn mấy tòa nhà hung hiểm, tường vách, gạch ngói
kia xem, dường như vẫn toát ra mùi máu tanh. Máu của những nạn nhân bất
hạnh của con quái vật ấy.”
“Thật sự anh tin đây là lúc để nhớ lại vụ giết người hàng loạt ghê tởm đó
à?” Hurst càu nhàu, cố kìm một cơn rùng mình.
“Từng viên đá dường như đều gợi nhớ mùa thu đẫm máu đó. Bóng dáng