sức cố gắng, tôi cũng không thể nghĩ ra ai lại muốn làm hại nó.”
Hurst nói, nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh có biết rằng em trai anh cất giữ
một số tiền lớn trong nhà không?”
“Số tiền đó bị đánh cắp à?”
“Trả lời câu hỏi đi, anh Kosminski.”
“Ờ, loáng thoáng. Nó có nói qua.”
“Cách đây bao lâu?”
“Khoảng nửa tháng,” Joseph trả lời, giờ ró vẻ đề phòng. “Nhưng chắc các
ông không nghĩ chính tôi…”
“Không, cứ yên tâm. Trộm cướp có vẻ không phải là động cơ của vụ án
này, đặc biệt là tiền không hề bị lấy đi. Nhưng chính xác cậu ta đã nói gì với
anh?”
Joseph nhíu mày như thể đang cố tập hợp lại các suy nghĩ.
“Nó đến tìm tôi vào một buổi tối và mời tôi tới một nhà hàng, bảo rằng để
nó trả tiền. ‘Hôm nay, anh Jo, em trúng mánh! Thế thôi, và chẳng cần phải cố
gắng nhiều.’ Tôi hỏi có phải nó có hợp đồng mới không và nó nói: ‘Chẳng có
gì. Rất tiếc, em không thể kể với anh cụ thể hơn.’ Nó bắt đầu cười và nói, vẻ
bí hiểm: ‘Hơi ám muội một chút. Anh biết càng ít thì càng tốt cho tất cả mọi
người.’ Tôi không ép nó. Em trai tôi khá hài hước, tôi không xác định được
nó đang trêu chọc tôi hay nó nghiêm túc nữa.”
“Tôi sẽ hỏi anh một câu hỏi tế nhị và khuyên anh nghĩ thật kỹ trước khi trả
lời. Số tiền này, liệu có phải là kết quả của công việc gì đó bất lương, chẳng
hạn như tống tiền không?”
Joseph Kosminski tìm cách né tránh câu hỏi, nhưng cuối cùng cũng phải
thừa nhận ràng, nếu em trai mình sở hữu một số tiền lớn như vậy, và căn cứ
vào việc anh ta im lặng về vấn đề này, thì không thể loại trừ khả năng đó,
mặc dù không có gì để chứng minh cả.
Hurst gọi thêm một chầu, và tiếp tục. “Có phải ông Gordon Miller và
Donald Ransome là bạn bè của em trai anh không?”
Joseph trả lời không chút do dự. “Vâng, nó có nhắc đến họ một lần.”
Mặc dù đã trông đợi một câu trả lời tích cực nhưng viên thanh tra vẫn há
hốc miệng vì ngạc nhiên lần vui mừng.
“Anh Kosminski,” ông nhẹ nhàng nói, như thể đang nói với một sinh vật
hoang dã mà ông sợ có thể chạy mất bất kỳ lúc nào, “anh có thể nói chính xác