GIẢ THUYẾT THỨ 7 - Trang 134

tình và sức sống mà người ta thường bắt gặp ở một thiếu nữ ở cùng độ tuổi.”

“Có lẽ vậy,” Ransome trả lời với ánh nhìn dò xét.
“Anh quen cô Forrest từ khi cô ấy sang đây sống, anh Ransome. Cô ấy ở

đây hai năm rồi về Mỹ một thời gian, sau đó quay trở lại. Câu hỏi của tôi là:
ở lần trở lại này, cô ấy khác hẳn phải không?”

Nam tài tử châm một điếu thuốc, im lặng hồi lâu, rồi nói, “Dĩ nhiên, các

ông biết bà mẹ mất trong lúc Sheila ở bên kia.” Lại một lúc im lặng nữa,
Ransome trầm ngâm nhìn tấm thảm dày, rồi ngước lên. “Và đúng, thưa hai
ông, tấn bi kịch có ảnh hưởng sâu sắc. Ồ, cô ấy chưa bao giờ tâm sự với tôi
về chuyện đó, và tôi rất cẩn thận tránh gợi nhắc. Nhưng cái chết của Anna
Miller để lại trong Sheila một vết sẹo. Nó tác động sâu sắc đến cô ấy, chắc
chắn rồi. Sự thật nói lên điều đó: cô ấy đã định trở về nhà, nhưng thay vào đó
cô ấy nán lại thêm vài tháng.”

“Tốt lắm, anh Ransome,” Hurst cắt lời, rõ ràng là muốn thay đổi chủ đề.

“Giờ thì chuyện đó đã rõ ràng, chúng ta trở lại với những vấn đề bức thiết
hơn, nhất là chứng cứ ngoại phạm của anh. Trước hết, anh vẫn khẳng định đó
là sự thật chứ?”

“Ông thích tôi nói dối hơn chăng? Nếu vậy, hãy hướng dẫn tôi những gì

cần nói. Tốt hơn cả là cho tôi biết phải bịa ra điều gì mới khiến ông hài lòng.”

Viên thanh tra tiếp tục với nụ cười của người hiểu rõ sự hài hước ở mọi

hình thái của nó, “Anh Ransome, tôi sử dụng thuật ngữ ‘chứng cứ ngoại
phạm’, nhưng anh phải thừa nhận nó chưa thỏa đáng. Anh không thể nhớ
chính xác tên của người ái mộ mình, không thể cung cấp cho chúng tôi bản
mô tả và không biết người đó từ đâu đến - nói cách khác, anh không biết gì
về cô ta. Một phụ nữ vô danh gọi điện, anh đi gặp và quay trở lại. Một phụ nữ
vô danh mà, tôi tin chắc, cả anh lẫn chúng tôi đều sẽ không tìm ra. Nói cho
nhanh, đó là chứng cứ ngoại phạm của anh. Khó mà coi là đủ vững chắc cho
một vụ án giết người, anh không định phủ nhận chứ? Mặc dù tôi không bị
thuyết phục rằng việc đó chiếm toàn bộ hai mươi phút vắng mặt, nhưng tôi
biết anh sẽ nói rằng cô ta quàng tay quanh cổ anh và phải mất ngần ấy thời
gian anh mới gỡ được cô ta ra khỏi người mình, vân vân và vân vân. Cho nên
để tôi hỏi anh thêm một lần nữa: anh chắc chắn với lời khai của mình chứ?”

Không biết là lập luận, lời lẽ hay tính cách của viên thanh tra khiến

Ransome thấy thú vị? Cho dù là gì thì nụ cười nhún nhường và thích thú của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.