và vẽ cả sơ đồ lộ trình đi tuần của cảnh sát.
“Gần 11 giờ kém 10 phút thì Kosminskỉ và bác sĩ Marcus ‘thật’ cho xác
Cohen vào một trong ba thùng rác, và lúc 11 giờ 5 phút thì Watkins đến. Như
thế ông có mười lăm phút để chuẩn bị màn kịch nhỏ của minh, rất xuất sắc -
xét ở một vài khía cạnh. Trước hết, ông vờ nhận lầm Watkins là đồng phạm
của mình bằng cách thốt ra mấy lời: ‘Đến lúc lồi, Kosminski. Tôi nghĩ cậu
chuồn rồi chứ. Bố khỉ, tôi hy vọng đừng có ai phát hiện ra hắn quá sớm. Lẽ
ra chúng ta nên quẳng hẳn ở chỗ nào đó khác. Tôi nói đấy, Kosminski, cậu
nghe chưa?’ Việc này chắc chắn khiến cảnh sát biết có ai đó tên là Kosminski
dính líu vào vụ việc, một manh mối dường như không mấy quan trọng vào
thời điểm đó xét trên thực tế là có vô khối người trùng tên trong một thành
phố lớn cỡ Luân Đôn này, nhưng hóa ra nó lại rất quan trọng về sau. Những
lời ấy cũng khẳng định rằng ‘bác sĩ Marcus’ đã giấu một cái xác trong thùng
rác. Và tiếp đến là thái độ của bác sĩ Marcus: người bị bắt quả tang, tiếp tục
hành động để xoay chuyển tình thế với điệu bộ của… một diễn viên. Chất
kịch càng gây ấn tượng cho Watkins bằng sự xuất hiện bất ngờ cùa cái xác.
Thực tế, dường như đó là mục đích duy nhất của toàn bộ trò chơi, trừ phi ông
bị chính vai diễn ‘Bác sĩ Tội phạm’ của mình cuốn đi, phải không ông
Gordon? Sau đó, khi cảnh sát bắt đầu lờ mờ có ý niệm về các tác giả cùa vụ
án, sẽ không khó để gán một cái tên cho người đóng vai bác sĩ Marcus. Một
nhân vật của kịch trường với tài năng ứng biến xuất chúng… còn ai khắc có
thể là người đó ngoài anh Ransome? Giờ các vị đã thấy tất cả những cái bẫy
từ từ được giăng ra như thế nào chưa?”
Lại một lần nữa, ông Gordon cười ngặt nghẽo.
“Tiến sĩ Twist, nếu ông có ý định thử bắt tay viết kịch trinh thám, xin hãy
thông báo trước để tôi tìm việc khác! Rõ ràng tôi bị lu mờ rồi.” Ông ta uống
cạn ly của mình, ổn định trên ghế bành, khoanh tay và ngang ngược mỉm
cười trước chuyên gia tội phạm học. “Thật vô cùng thú vị, nhưng ông không
có lấy một mẩu bảng chứng.”
“Chuyện đó vẫn đang được xem xét. Tuy nhiên, tôi có thế chứng minh
rằng cái tay bác sĩ Marcus mà vợ chồng Minden nhìn thấy không phải kẻ tiếp
xúc với Watkins.”
“Thật ư?” Gordon Miller kêu lên bằng giọng ngạc nhiên hào húng. “Như
thế nào vậy?”