hai: giết hại Moore và tấn công Kosminski, người phải sống sót để tự khai
báo. Peter Moore, mặt khác, phải chết bởi những gì anh ta biết về vụ đấu tay
đôi. Nhưng đó không phải là lý do duy nhất…”
“Nhưng ông đúng là điên rồi!” Ransome gào lên. “Gordon không thể tấn
công Kosminski bởi vì vào đúng thời điểm đó anh ấy vừa bắn Peter Moore.”
“Đây chính là phần tinh vi nhất của âm mưu,” Twist nói. “Nhờ tên trộm bị
bắn ở cự ly gần, ông Gordon có một bằng chứng ngoại phạm quá vững chắc
đối với vụ tấn công anh chàng ảo thuật gia. Hãy phân tích chỗ này một
chút, anh Ransome: hai biến cố ấy phát sinh cùng một thời điểm, 11 giờ
đêm thứ Bảy. Một sự trùng hợp quá ư kinh ngạc, quá khó để xảy ra trên thực
tế.”
“Nếu như ông giải thích được bằng phép màu nào mà tôi có thể xuất hiện
ở cả hai nơi khác nhau vào cùng một thời điểm, thưa tiến sĩ Twist, thì tôi sẽ
rất vui lòng thú nhận bất kỳ điều gì ông muốn,” Gordon Miller mỉa mai, mân
mê những viên bi một cách hăng say.
Tiến sĩ Twist phả ra vài làn khói thuốc rồi mới nhìn vị chủ nhà với ánh mắt
khó lòng dò đoán được, sau đó tiếp tục, “Bằng phép màu gì ư? Xin đừng
phóng đại. Trước hết, điều gì chứng minh ông ở nhà vào lúc 11 giờ đêm ấy?
Hoặc, nếu không, điều gì chứng minh rằng ông bắn tay thư ký của mình vào
đúng thời điểm đó và ở đúng địa điểm đó? Chỉ có một ‘bằng chứng’, nếu các
vị có thể gọi như vậy: những người hàng xóm của ông nghe thấy một tiếng
nổ. Một khẩu súng nạp đạn rỗng và kích nổ bằng máy đồng hồ, xong! Quá ư
tầm thường so với những kỳ tích máy móc chất đầy trong xưởng của ông.
Tiếp theo: ông gọi điện cho cảnh sát vào khoảng 11 giờ 10 phút và họ đến sau
hai mươi phút, thấy ông ở nhà cùng tên trộm đã chết. Có gì chứng minh ông
đã có mặt ở đó suốt thời gian ấy? Cú điện thoại của ông à? Chắc chắn là
không: ông có thể thực hiện cuộc gọi từ bất kỳ đâu.
“Giờ hãy xem xét diễn biến thật sự đã xảy ra. Tôi \/ không biết ông đã nói
với tay thư ký những gì để anh ta hỗ trợ ông thực hiện tất cả những thủ đoạn
của mình, nhưng tôi tin chẳc ông đủ khả năng làm cho anh ta phải tuân theo
mệnh lệnh của mình chính xác đến từng lời. Anh ta bắt đầu gói ghém hành lý
vào sáng hôm đó. Sau khi con gái ông và Ransome đi đến bữa tiệc do Guy
Williams chủ trì, ông dàn dựng cảnh một vụ trộm cắp: cửa sổ mở hé, những
vết trầy xước ở bản lề, bộ áo giáp trên sàn, vân vân và vân vân. Ông đặt máy