khó khăn. Nếu cậu ta chấp nhận, chúng ta sẽ biết sự thật là gì. Hãy hiểu cho,
Kosminski, nếu tương lai của Sheila không gặp rủi ro, tôi sẽ không bao giờ
đề nghị cậu một việc như thế. Đây, cầm lấy chút tiền mọn này trước đã.’ Anh
Ransome, vài tuần trước có đúng là Kosminskỉ tìm đến anh với một đề nghị
như vậy không?”
“Đúng vậy, khốn kiếp, và tôi không muốn chi tiền. Và đầu đuôi là tại anh,
Gordon, anh đề nghị tôi chấp nhận yêu sách của Kosminskỉ để tên tuổi chúng
ta không bị dính dáng đến bất kỳ chuyện phiền phức gì. Thậm chí anh còn hỗ
trợ phân nửa khoản tống tiền để thuyết phục tôi. Gordon, hãy nói với tôi rằng
tất cả chuyện này đều không đúng!”
“Chỉ một vài lời nữa, tôi tin rằng cuối cùng sẽ thuyết phục được anh,
Ransome,” Twist tuyên bố, vẫn nhìn thẳng vào mắt Gordon Miller. “Anh có
thể nhận ra cách hành xử của bạn mình ngay từ đầu cuộc điều tra. Ông ta tạo
ấn tượng về việc muốn giúp đỡ anh, che chắn cho anh, và giấu giếm mọi tình
tiết của cái buổi tối cuối tháng Tám ấy. Nhưng thực ra ông ta chẳng làm gì cả.
Thực tế, ông ta cung cấp cho chúng tôi những đầu mối rất tinh vi về các sự
kiện đã xảy ra. Chỉ xin viện dẫn một ví dụ: buổi tối Peter Moore chết, ông ta
mời chúng tôi tới thăm gian xưởng của mình. Ông ta nằng nặc mời chúng tôi
xem bản phục dựng người máy của Maelzel. Chính tôi là người giải thích
cách vận hành của nó cho bạn tôi đây, cả chuyện một người lách vào trong
người nộm để nấp. Sau đó ông Gordon lớn tiếng nói mãi về chủ đề ấy, gợi ý
một cách rất khéo rằng đây chính là cách David Cohen biến mất. Đó chỉ là
một chi tiết. Nhưng còn một bằng chứng, một bằng chứng chắc chắn sẽ khiến
bất kỳ ai biết ông ta không còn nghi ngờ gì về vai trò ông ta đóng.
“Ông Gordon, các bạn thân đều biết quá rõ thói quen mân mê bốn viên bi
thép kia mỗi khi lo lắng trước một vấn đề hoặc tâm trí đang tập trung cao độ
cho điều gì đó. Vào cái đêm Peter Moore chết, ông không hề lấy những viên
bi đó ra! Không một lúc nào cả. Và tôi tin chắc rằng điều đó không thoát khỏi
sự chú ý của thanh tra Hurst bạn tôi, và của anh Ransome. Dường như lúc đó
ông không hề để tâm đến thế giới, dù vừa giết chết một tên trộm mà không ai
khác hơn chính là thư ký riêng của mình.
“Tôi chỉ thấy một cách giải thích, đó là tội lỗi ông vừa phạm phải không
làm ông lo lắng vì nó đã được lên kế hoạch.
“Mặt khác, vào Chủ nhật trước, khi chúng tôi đến hỏi chuyện và ông biết