GIẢ THUYẾT THỨ 7 - Trang 53

G

8

Câu chuyện của Peter Moore

iờ đứng đây, tôi rất muốn nói tôi thấy cách hành xử của vị khách nọ kỳ
quái và đáng ngờ ngay từ đầâu; rằng nhiều manh mối cho thấy đó là một

trò lừa đảo; và nếu vậy, nó chỉ có thể là do Donald Ransome thực hiện.
Nhưng vào thời đỉểm ấy tôi sững sờ chẳng kém gì ông Gordon, ông há hốc
miệng đứng im. Tôi nghĩ, Donald Ransome cũng đang tự hỏi liệu mình có đi
quá xa không, và liệu trò đùa tinh nghịch này có chấm dứt tình bạn của họ
không. Thế rồi ông chủ tôi bật ra tiếng cười ha hả và ngay lập tức Ransome
hòa theo, và hai người đứng đó cười lăn lộn đến vài phút, không sao nói ra
được lời nào.

“Tưởng tượng xem, tôi cũng đã theo trọn vẹn vố này,” ông Gordon thở

hổn hển, rót đầy tràn hai ly rượu. “Tôi vẫn thường khâm phục cậu trên sân
khấu, Donald, nhưng hôm nay thì cậu vượt xa bản thân. Có vẻ tôi vẫn còn
phải học rất nhiều về nghệ thuật chơi khăm, mặc dù chính xác đó không phải
điểm yếu của tôi.”

“Trực giác mách bảo tôi rằng đòn trả thù của anh sẽ rất kinh khủng.”
“Tôi đang nghĩ. Khó hình dung ra được một vố kinh ngạc hơn thế. Tôi thật

đáng trách! Bậc thầy về trinh thám kỳ bí lại mắc phải trò bịp thế này.”

Ông nâng ly lên.
“Một lần nữa, xin chúc mừng,” ông Gordon nhắc lại. “Trong tất cả những

trò khôi hài của chúng ta, vố này rõ ràng là xuất sắc nhất.”

“Lẽ ra tôi không nên đi quá đà như thế. Anh còn nhớ lần anh thuyết phục

tôi, với sự hỗ trợ của mấy người bạn, rằng sắp có một buổi trình diễn từ thiện
không? Nhưng khi tôi ra sân khấu, cả rạp vắng tanh.”

“Nhưng chuyện đó xảy ra cũng một thời gian rồi. Nào, nói tôi nghe xem,

Donald, cái gì làm đầu óc cậu nảy ra ý tưởng này?”

Donald ngập ngừng lùa một tay qua mái tóc vàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.