GIẢ THUYẾT THỨ 7 - Trang 85

ông Gordon Miller, hiện đang ngồi rũ trong chiếc ghế bành gần lò sưởi. Tiến
sĩ Twist và thanh tra Hurst bước lại chỗ họ.

“Tôi không nghĩ được gặp các ông sớm vậy, và chắc chán là không phải

trong tình cảnh như thế này.”

Hai nhà thám tử im lặng gật đầu. Ông Gordon, gương mặt rầu rĩ và đầu tóc

rối bù, đang mặc chiếc áo khoác màu huyết dụ và trầm ngâm nhìn một ly
whisky như thể nó chinh là nguyên nhân cho những rắc rối trước mắt. Ông ta
quay sang nhìn cái xác với vẻ hoang mang, và nói tiếp, “Tôi chảng bao giờ
ngờ đó lại là anh ta. Hai năm làm cho tôi. Hạnh kiểm không có gì đáng chê
trách. Chắc anh ta phải ở tình cảnh cực kỳ éo le mới phải làm việc này. Anh
ta biết tôi cất giữ một vài thứ giá trị trong két.”

“Ông có thể mô tả chính xác những gì đã xảy ra chứ, ông Gordon…”

Hurst lịch sự nói, không mảy may tỏ ra thương cảm.

“Về phương diện nào đó, chẳng có gì ngoài… một tai nạn bi thảm thường

thấy. Tôi đi nằm sớm và đã ngủ rồi. Thật không may, tôi vốn là người thính
ngủ và phòng của tôi lại ngay phía trên. Có tiếng động làm tôi thức giấc. Mới
đầu tôi nghĩ là Sheila về, nhưng nhìn đồng hồ thì chưa đến 11 giờ, con bé
không thể về sớm như vậy được bởi nó đi dự một bữa tiệc cùng Donald. Tôi
chăm chú lắng nghe, nhưng vô ích. Tuy nhiên tôi biết chắc mình có nghe thấy
động tĩnh gì đó. Không thế là Peter bởi anh ta xin nghi một tuần. Tôi đi
xuống nhà kiểm tra cho cẩn thận. Tới phòng này, tôi nhìn qua lỗ khóa và thấy
một quầng sáng quét vào vị trí đặt két. Dứt khoát là có trộm và tôi lờ mờ
nhận ra hình dáng gã. Làm sao tôi ngờ được đó lại là anh chàng thư ký của
mình chứ? Tôi thận trọng mở cửa và rón rén bước vào.

“Tôi luôn đế một khẩu súng đã lên đạn trong phòng, giấu phía sau bộ giáp.

Khi đến chỗ cây cột có đặt bộ giáp, tôi yêu cầu kẻ đột nhập giơ tay lên và
không được cử động. Tôi đã sai lầm khi không mang theo đẻn pin. Kẻ đột
nhập nhận ra bóng tối chính là lợi thế của gã và ném ngọn đèn vê phía tôi.
Đèn va trúng bộ giáp, giáp đổ loảng xoảng, đèn tắt ngấm.

“Lợi dụng thời khác tối tăm bất ngờ ấy, tên đột nhập lao bổ vào tôi. Tôi

ngã ra sau, nhưng kịp nổ một phát súng và gã nằm vật ra đất. Tôi hiểu ngay
mình vừa giết chết ai đó. Cho dù hành động này nằm trong phạm vi tự vệ
chính đáng, nhưng nó vẫn là chuyện tệ hại. Thế rồi, tôi bật đèn sáng và nhận
ra là Peter…” Ông ta rùng mình và bật ra một tiếng thở dài. “Tôi đã gọi cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.