GIẤC MƠ BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 125

ngày nghỉ, có thể chạy đi các cửa hàng, nếu muốn. Cô quan tâm cụ thể là
điều gì?

— Tôi muốn gặp mẹ. Bà hứa đến Roma vào thứ năm.

— Không thành vấn đề. Sau 6 giờ cô tự do, về phía tôi không có phản

đối gì cả. Để phòng xa, hãy lưu ý, có hai người trong đoàn ta đã đánh hơi
thấy là cô biết nhiều ngoại ngữ, và định dùng chức vụ cao hơn trói cô vào
những chuyện liên quan với các cửa hàng. Vậy nên, nếu muốn có tự do,
hãy cho tôi rõ - tôi sẽ cố kìm giữ họ lại.

Iakimov tắt thuốc lá và đi lên khoang trước nơi ông ngồi cùng với các

thành viên còn lại: hai vị tướng (một ở Bộ, người kia - ở Sở Nội vụ
Moskva), một trưởng phòng công an khu thuộc Moskva và hai cán bộ Tổng
cục truy tìm tội phạm.

— Không bao giờ tôi có thể nghĩ chị là người Nga. Tôi đã tin chắc chị

là người Anh, - giọng chàng thanh niên áo len trắng vang lên.

Naxtia thầm mỉm cười. Không thông thái gì việc anh ta xem chị là

người Anh: thân gầy, lông mày bệch bạc, xấu xí, với những đường nét
thanh mảnh của khuôn mặt thiếu linh hoạt và có lẽ lạnh lùng, đúng thực chị
rất giống cô gái già điển hình từ tiểu thuyết kinh điển Anh. Chí ít, vẻ ngoài
của chị không có gì chung với quan niệm khác xa về mĩ nhân người Nga.

— Anh muốn nói là tôi có vẻ ngoài đặc trưng của người Anh?

— Không, chị nói tiếng Italia với âm sắc Anh.

— Thực thế ư?! Naxtia sửng sốt. - Hẳn chẳng bao giờ tôi nghĩ thế.

Chị quyết định chăm chú hơn lắng nghe lời nói của người cùng trò

chuyện xởi lởi và cố nói giống như anh ta. Thính giác của chị vốn tuyệt vời,
mẹ dạy chị quen với các ngoại ngữ từ thơ ấu, vì thế cuộc chiến đấu với âm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.