GIẤC MƠ BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 172

— Có thể, ta thử yêu cầu cảnh sát địa phương tìm anh ta và lấy lời

khai? Biết đâu tiết kiệm được thì giờ, - đại tá đề nghị vẻ ngây thơ.

— Công tố viên kiên quyết chống. Ông ta khăng khăng bắt chờ

Cartasov trở về, - Naxtia đáp cứng rắn.

— Đành vậy, anh ta rõ hơn, - Gordeev thở dài. - Tiện thể, Naxtia, năm

đang hết, mà cho đến giờ cô vẫn chưa qua chương trình kiểm tra điều trị
ngoại trú. Ngay ngày mai hãy làm cho xong đi.

— Tôi sẽ làm, nhưng chỉ không phải ngày mai thôi, chú Gordeev ạ.

Ngày mai tôi đã lập kế hoạch... - Naxtia vừa bắt đầu, nhưng Gordeev cắt
ngang:

— Tôi không quan tâm những kế hoạch của cô. Riêng trong kế hoạch

của tôi không có việc ngày ngày giải thích với bệnh viện. Quy định đối với
tất cả là như nhau. Hãy làm ơn, ngày mai hãy đi cho hết các bác sĩ và thiếu
phiếu khám bệnh thì đừng xuất hiện! Buổi chiều giấy chứng nhận phải có
trên bàn của tôi. Hiểu rồi chứ?

— Vâng ạ, - Naxtia trả lời vẻ tuyệt vọng.

Sau cuộc họp, chị khoá mình trong phòng làm việc, chờ thủ trưởng gọi

điện thoại. Gordeev gọi cho chị sau bốn mươi phút.

— Thế nào, bé Naxtia, tôi không làm cô thất vọng chứ?

— Đau lắm, chú Gordeev ạ. - Naxtia cười vào ống nói. - Đúng là đánh

trúng ức. Nhưng chú rất thuyết phục.

— Thôi, đi mà khóc, ôi tôi là kẻ tàn nhẫn làm sao đi. Đừng quên gọi

điện thoại đến bệnh viện và hỏi ngày mai các bác sĩ khám theo lịch biểu
nào. Những gì còn lại tôi và cô hình như đã thoả thuận rồi. Chúc thành
công, cô bé ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.