GIẤC MƠ BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 173

— Cảm ơn, tôi sẽ cố.

— Điều đó cô đã nói với tôi hôm nay rồi, - Gordeev cười buồn và đặt

ống nói.

o O o

Điện thoại réo liên hồi, nhưng Cartasov không nghĩ đến việc nhấc ống

nghe. Đây là lần thứ tư liên tục, các cú gọi trên màn hiển thị không có số.
Điều đó có nghĩa là người ta gọi từ bốt tự động. Cartasov tập trung nội lực.
Anh vốn là dân thể thao, một người đàn ông mạnh về thể lực, nhiều năm
luyện các môn đấu đối kháng khác nhau. Anh yếu đuối và rụt rè bao nhiêu
trong đời tư thì can đảm và tự tin bấy nhiêu trong tất cả những gì liên quan
đến đấu đối kháng. Nhưng dẫu vậy, anh vẫn cảm thấy bất an.

Với tiếng dập khẽ, cửa thang máy đóng lại. Và gần như ngay đó vang

lên tiếng chuông cửa. Cartasov đặt chân mềm mại đi lại gần cửa và áp sát
vào tường cạnh giá mắc áo nơi kẻ ngoài vào sẽ không thấy rõ anh. Hồi
chuông mới rung điếc tai ngay phía trên đầu hoạ sĩ. Lại một hồi chuông
nữa. Lại nữa. Và cuối cùng tiếng chìa lẹt xẹt tra vào ổ khoá.

Cửa chậm chạp hé mở, một người bước vào phòng và với tay đến

công tắc. Tiếng bật khẽ, nhưng đèn ở phòng ngoài không sáng lên. Vị
khách không mời bật công tắc thêm mấy lần, nhưng vẫn tối mò như cũ.
Hắn thận trọng mò mẫm đi vào phòng, và vào thời điểm đó, Cartasov mắt
đã từ lâu quen với bóng tối, trong một cú nhảy chớp nhoáng, đã vật hắn
xuống sàn. Do bất ngờ, kẻ kia thậm chí không kêu lên. Hắn đơn giản ngã
xuống thảm, theo bản năng lấy hai tay che đầu. Cartasov cao hai mét đè
hắn với trọng lượng trăm cân, tì đầu gối vào cột sống và bẻ ngoặt hai tay
hắn một cách đau đớn ra sau lưng.

— Mày là ai? Tại sao mày có chìa khoá nhà? - anh hỏi vẻ đe doạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.