GIẤC MƠ BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 174

Vị khách cố thoát ra, và chủ nhà đành phải đánh hắn mấy cái.

Cartasov là một đấu sĩ dày kinh nghiệm, anh biết rất rõ cần đánh như thế
nào để gây đau đớn tối đa đồng thời không làm tổn hại đến các bộ phận
sống còn.

Rất chóng, khả năng chống cự của kẻ lạ bị đè bẹp hoàn toàn. Cartasov

dựng hắn dậy như một bao tải giẻ, đặt ngồi vào ghế bành, kéo găng tay
mỏng khỏi hai bàn tay buông thõng bất lực và dúi cho hắn một cái cốc với
chất lỏng trong suốt, sau đó bật ánh sáng trong phòng.

Vị khách là một gã trai tuổi độ hăm hai hăm ba, với mái tóc cắt ngắn,

bộ mặt đáng yêu mà chỉ kém đi phần nào do cặp mắt quá sâu, và thể lực rất
phát triển. “Được huấn luyện”, - Cartasov thầm xác định khi dùng mắt sờ
nắn thân hình gã trai ở những chỗ nơi áo bludông mở rộng lộ ra thân thể
được bó chặt bởi chiếc áo kiểu thợ lặn bằng vải dệt kim mỏng.

“Được huấn luyện” uống một ngụm trong cốc và cất tiếng ho.

— Đây là vốtca, - hắn phì phò, liếm máu từ cặp môi bị đánh giập.

— Cậu nói cái gì thế? - Cartasov mỉa mai độc địa. - Hãy uống đi, sẽ

khoẻ hơn đấy.

Gã trai cố đứng lên khỏi ghế bành, nhưng chủ nhà bằng một cú thúc

chớp nhoáng vào quai hàm đặt hắn vào chỗ cũ.

— Thế nào? Cậu giải thích sao đây?

— Xin lỗi, ông anh ạ, - chàng trai lắp bắp, - có sự hiểu lầm. Người ta

nói với tôi, anh không ở nhà. Thế là tôi ghé vào.

— Thử nghĩ, một sự khó chịu làm sao! Hắn đã chu đáo gọi hoài cho

tôi, đã gọi khắp từ đầu đến chân, còn tớ, đểu làm sao, hoá ra ở nhà. Tớ trốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.