GIẤC MƠ BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 199

Naxtia bíu vào khuỷu tay Cartasov để khỏi ngã. Vẫn như luôn luôn

vào những phút chớp sáng bất thần, sự co thắt động mạch đều làm đầu chị
quay cuồng và hai chân yếu đi.

— Chị thấy khó chịu à? - Cartasov hỏi thì thầm khi thận trọng đặt chị

ngồi xuống chiếc đi-văng mềm.

— Không còn tồi hơn được nữa, - chị lắp bắp, đặt bàn tay lạnh giá lên

bàn và cố thở đều. - Không sao đâu, sẽ qua ngay thôi, anh Cartasov... - Có?

— Hình như tôi đã hiểu. Chúng ta đã dính sâu vào một chuyện kinh

khủng. Điều đó có thể sẽ cực kì nguy hiểm. Vì thế hãy đi ngay khỏi đây, đi
ngay lập tức lúc này. Tôi sẽ có cách nào đó tự về nhà được.

— Đừng nói những điều ngốc nghếch, Naxtia ạ. Tôi sẽ chẳng đi đâu

hết.

— Hãy hiểu cho, tôi không có quyền kéo anh vào vụ này. Người ta trả

lương cho tôi vì sự liều mạng, còn anh, một người ngoài cuộc, phải chịu tai
hoạ lây. Xin anh đi ngay cho, hãy đi đi. Nếu với anh xảy ra chuyện gì, sẽ
không bao giờ tôi tha thứ cho mình được.

— Không, đừng thuyết phục tôi. Nếu chị không muốn tôi có mặt trong

khi trò chuyện, tôi có thể ngồi trong xe. Nhưng tôi không để chị lại đây một
mình đâu.

Naxtia định phản đối gì đó, nhưng chủ nhà đã quay lại phòng, đẩy

theo phía trước chiếc bàn có bánh xe.

— Đã có trà! Cha mẹ ôi, cô nhợt nhạt quá, - ông kêu lên khi nhìn

Naxtia. - Cô không ốm đấy chứ?

Chị gần như đã hồi tỉnh, thậm chí còn mỉm cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.