GIẤC MƠ BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 273

mồ côi. Nó sẽ lớn lên thế nào khi không có mẹ, và còn một ông bố là kẻ
giết người?

Larsev cắm ánh mắt vào mặt chị, và Naxtia cảm thấy nhột nhạt.

— Người ta sẽ không tống giam tôi. Tôi giết cô và Alexei của cô mà

không bao giờ có người khám phá ra nổi. Cô có thể khỏi nghi ngờ, tôi biết
cách làm điều đó.

Cánh cửa thận trọng hé mở, Alexei ngó vào phòng.

— Các bạn, có thể uống cà-phê...

Ánh mắt anh lơ đãng trượt theo thân hình Larsev và chết lặng khi

dừng lại ở bàn tay xiết chặt khẩu súng lục đang hạ xuống.

— Cái gì thế? - anh hỏi vẻ phân vân nhưng hoàn toàn không sợ hãi.

Anh chưa bao giờ trông thấy vũ khí trong căn hộ của Naxtia.

— Anh Alexei, đó là súng lục kiểu “Macarov”, súng công vụ của thiếu

tá Larsev, - khó khăn kìm sự bực bội bởi tình thế lố bịch, Naxtia đáp, cố nói
sao cho bình thản nhất. Chị không muốn làm Alexei sợ và đồng thời thử
cho Larsev cơ hội, chọn kiểu nói nhẹ nhàng, chuyển tất cả thành trò đùa và
thoát khỏi trạng thái đờ đẫn nửa điên dại mà anh ta đang lâm vào.

— Và... cần gì nó ở đây?

Naxtia chuyển ánh mắt sang Larsev, hi vọng giờ anh ta sẽ nói gì đó

khôi hài và giải toả tình cảnh. “Nào, - chị thầm cầu khẩn, - hãy nói với
Alexei, rằng anh dạy tôi cầm vũ khí cho đúng, hoặc anh mô tả cho tôi một
cách sinh động các chi tiết của một vụ bắt giữ nào đó, hãy mỉm cười lên,
cất súng đi, bản thân anh cũng cảm thấy gai chướng, anh gây ra toàn bộ
tình huống khủng khiếp này, vậy thì cảnh cửa đã mở ra cho anh, hãy bước
ra khỏi nó với vinh dự”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.