GIẤC MƠ BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 318

— Sao không, việc tốt mà. Hôm nay ngày ngắn, đến một giờ tất cả sẽ

về nhà hết, vậy tôi với anh sẽ uống trà, và sẽ tán chuyện. Hay anh đang
cháy?

Morozov nhìn đồng hồ. 12 giờ kém 15. Một mặt, tiếng rưỡi chả làm

nên trò trống gì, thêm nữa, cuộc chạy đua với cô ranh không còn nữa, thế
nhưng... Quỷ đùa bỡn thế nào ai biết được.

— Cháy thì chẳng cháy, nhưng có sém một chút, - đại uý thú nhận.

— Thế cơ đấy, - ông già khịt mũi khoan khoái. - Cứ khi sém cháy thì

chạy đến lão, thiếu tôi các anh biết làm gì cơ chứ. Hãy ngồi lại đây, trên
ghế này, mà anh xích lại gần tôi hơn đi, để chúng ta nói chuyện cho tiện và
để tôi với được tay đến điện thoại. Ôi là sống! - ông lão mỉm cười trang
trọng. - Công an cứ đến tôi như đến cuộc tiếp kiến, còn tôi thì đặt nó ngồi
vào ghế. Cứ y như chủ tịch uỷ ban hành chính quận ở thời tốt nhất ấy. Nào,
anh “thượng”, trình bày đi, anh bị sém ở chỗ nào.

Sự ba hoa già lão không thể đánh lừa Morozov. Anh đã biết Nafani

quá lâu để xem là có ý nghĩa cái sựsung sướng của lão khi đặt được công
an lên ghế. Đại uý biết, đằng sau sự ba hoa thân thiện ẩn giấu sự suy nghĩ
căng thẳng “anh thượng đến làm gì, có thể nói gì với anh ta cái gì - không
thể, để không làm phía khác nổi điên”.

— Tôi tìm một gã thanh niên, Diacov. Biến đi đâu ấy chúng tôi không

thể tìm ra.

— Thế tìm làm gì? Diacov này mắc lỗi gì hay đơn thuần vì tò mò vậy

thôi?

— Thôi đi ông! Ông cũng biết tôi chuyên trách việc tìm người mất

tích. Ai biến đi thì tôi tìm người đó, và tôi không hỏi, anh ta có lỗi gì và lỗi
với ai. Nhiệm vụ của tôi là tìm cho ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.