GIẤC MƠ BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 333

đá mà đằng sau nó, họ có thể thanh thản làm việc, không bỏ phí thì giờ và
năng lượng thần kinh vì những trách móc của cấp trên. Tôi yêu tất cả bọn
họ và tin tất cả bọn họ. Vì thế họ là của tôi.

“Và cả Larsev?” Olsanxki thầm hỏi. Tất nhiên, Gordeev không nghe

thấy câu hỏi. Nhưng ông nhìn thấy nó trong cặp mắt to đẹp của công tố
viên không bị bóp méo và che đậy bởi mắt kính dày.

“Tại sao cậu không hỏi? Cậu đã đoán ra? Phải, cả Larsev cũng là của

tôi, và việc cậu ta đã làm một sai lầm to lớn không thể sửa chữa, - một phần
là lỗi của tôi. Tôi không thể bắt cậu ta tin rằng có thể đến chỗ tôi với điều
ấy, và cậu ta thích tự mình vượt qua bất hạnh một cách đơn độc, không ngó
về phía trước và không nghĩ về hậu quả. Trong chuyện này cả hai chúng ta
đều có lỗi, và cả hai chúng ta phải trả giá. Từ cái điều là cậu ta có sai lầm,
cậu ta vẫn không thôi là một trong những đứa trẻ của tôi mà tôi có trách
nhiệm bảo vệ hết sức với khả năng của mình”, - đại tá thầm trả lời, còn tiếp
tục nói thành lời:

— Vậy đó, Naxtia ngồi trong nhà và ít có thể làm được gì. Người ta đe

doạ cô ấy bằng gì đó, và khá nghiêm trọng, vì thế cô ấy sợ làm những hành
động thiếu thận trọng. Điện thoại của cô ấy bị nghe trộm, trên cầu thang có
gã trai trẻ nào đó ngồi và theo dõi để cô ấy không bước ra ngoài và để
không ai đến gặp cô ấy. Tôi hiểu thế này, chỉ cần cô ấy làm dù là một bước
đáng ngờ nào đó, và mối đe doạ lập tức được biến thành hiện thực. Vì thế
tôi với anh không thể cứ bất chấp trở ngại.

— Anh đã nói, sáng nay bác sĩ đến chỗ cô ấy. Thế người ta sao lại cho

bà ta vào?

— Hẳn đó là một trong các điều kiện: cô ấy phải gọi bác sĩ và lấy giấy

ốm để có cơ sở hợp pháp ngồi ở nhà và không đi làm việc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.