GIẤC MƠ BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 334

— Thế làm sao chúng biết rằng người đến là bác sĩ, mà không phải là

nhân viên của anh? Thế nào, chúng đã hỏi giấy tờ à?

Gordeev chết lặng. Mà thực sự, tại sao chúng cho bà Rascova vào nhà

Naxtia khi chưa biết chắc bà ấy là bác sĩ hay không? Bà Rascova nói rằng
kẻ theo dõi không hề che giấu, đã lên cầu thang và xem ai bấm chuông nhà
Naxtia. Nhưng điều đó rõ ràng là chưa đủ để tin chắc rằng đứng cạnh cửa
không phải là nhân viên điều tra hình sự, mà là bác sĩ đích thực từ phòng
khám. Hay bà Rascova còn gì đó chưa nói hết? Quỷ thật, sao ông không
nghĩ đến điều này nhỉ? Bắt đầu già rồi hay sao, đã mất đi cách nắm bắt,
phản xạ đã không còn như trước, những thứ hiển hiện mà mắt lại bỏ sót...

Gordeev vớ lấy ống nói điện thoại.

— Jerekhov hả? Có gì chỗ chúng ta đằng ấy không? Morozov hả?

Được, cứ bảo đợi tôi, tôi sẽ về bây giờ Jerekhov ạ, tôi cần tư liệu vềbà
Rascova, đó là bác sĩ ngoại khoa ở phòng khám của chúng ta. Khẩn. Có
điều hãy tinh tế để im hơi hơn tiếng muỗi kêu. Tôi sẽ có mặt sau nửa giờ.

Nhưng có gì đó cản trở Gordeev rời khỏi phòng làm việc của điều tra

viên Olsanxki. Đâu như nỗi đau trong mắt Olsanxki, đâu như nỗi đau trong
tim của chính Gordeev, nhưng ông biết rằng không thể, không nên bỏ đi
bây giờ mà không nói và không hỏi gì cả. Nếu như tồn tại những luồng
sóng truyền thông tin từ người này đến người khác không cần các thiết bị
chuyên biệt, thì hẳn đại tá đã cắm đầu cắm cổ chạy về Petrovca, cầu khẩn
để đừng bị chậm trễ. Nhưng nếu tồn tại những làn sóng như thế, thì
Gordeev không thuộc số người biết lọc bắt được chúng và giải mã, và vì
thế ông, cố vượt qua cảm giác khó xử và sự thận trọng thông thường, đã lên
tiếng nói về Larsev.

Cuộc trò chuyện chiếm trọn mười lăm phút, nhưng đã làm sáng tỏ

nhiều điều đối với Gordeev.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.