— Tôi tin anh. - Naxtia nói không chân tình, cho băng chạy tiếp.
Những cú gọi của người đặt hàng, của bạn bè, của bố mẹ Cartasov, của
phụ nữ...
Và bỗng có khoảng lặng.
— Gì thế? - Naxtia tắt băng đột ngột.
— Không biết, - Cartasov đáp bối rối. - Tôi cũng không để ý lúc nghe.
Chị biết đấy, thường vẫn thế - bật băng, còn tự mình lúc ấy sắp xếp túi hay
nấu ăn... Sự chú ý lúc chuyển từ điều đang nghe, lúc chuyển sang việc đang
làm.
— Ai gọi trước khi xuất hiện khoảng dừng?
Do căng thẳng, tay Naxtia bắt đầu run run. Chị hiểu là đã tìm ra một
sợi chỉ nào đó.
— Xolodovnicov, bạn cùng lớp.
— Thế ai tiếp theo sau khoảng dừng?
Cartasov bật băng và nghe lời người gọi đến hết.
— Đó là Tania, cô em họ tôi.
— Hãy gọi cho họ và hỏi xem, bao giờ, vào ngày nào, và tôi muốn
biết là vào giờ nào họ đã gọi cho anh. Cần làm điều đó ngay tức khắc.
Hoạ sĩ nhẫn nhục ngồi xuống bên điện thoại, còn Naxtia lại ngắm bức
tranh trên đó ghi lại giấc mơ bị đánh cắp của Victoria.
— Tất cả rất không chính xác, - Cartasov nói với chị. - Đã qua gần
một tháng, người ta quên dần các chi tiết. Xolodovnicov nói đã gọi vào