GIẤC MƠ MỘT LOÀI CỎ - Trang 10

- Em cắn cỏ lạy anh …

Quý đen quật chiếc giây lưng lên mặt bàn nghe đét một tiếng. Lựa rụng rời.
Nó cảm giác mặt bàn là da thịt của nó. Lựa toan bỏ chạy. Quý đen đi guốc
trong bụng bất cứ một thằng đánh giầy nào thuộc « giang sơn » của nó. Nó
gật gù :
- Trốn à ? Rồi mày sẽ sống bằng gì, ôn con ?
- Em đâu dám trốn.
- Thì lại đây !
- Em lạy anh …
- Em cắn cỏ lạy anh…
Quý đen nhếch mép cười. Đầu óc nó tóe ra ý nghĩ nham hiểm lạ lùng, Lựa
đã làm nó mất thì giờ. Luật của nó đặt ra, không thằng nào dám cãi hay xin
xỏ. Khi biết mình bị xử phạt, kẻ phạm pháp chỉ còn cách ngoan ngoãn bước
gần đúng tầm tay để Quý đen quất dây lưng da lên thân thể. Kẻ phạm pháp
có quyền khóc, có quyền oán hận nhưng không có quyền phản đối.

Quý đen, những tháng năm thơ ấu, từng thuê hòm, từng nộp thuế cho
chúa đảng, từng thiếu thuế và từng nếm những trận đòn thật tử nhất sinh.
Nó không biết nó là con nhà ai. Lớn lên, nghe người ta miệt thị những
thằng con hoang, thường thường, mẹ làm nghề đĩ điếm thì nó phỏng chừng
mẹ nó là một mụ điếm. Một đêm tối nào đó, mụ điếm gặp một thứ khứa tri
kỷ. Và nó ra đời. Nó cũng không biết nó ra đời ở chỗ nào. Bảy tuổi đầu nó
mới biết nó ở viện mồ côi. Mười hai tuổi, nó trốn khỏi viện, lang thang như
con chó mất chủ tại các hè phố !

Khởi sự cuộc đời tự lập của nó là chầu chực ngoài cửa các tiệm ăn. Chờ
khách hàng ăn thừa, nó vừa hỏi xin vừa chộp những miếng xưong gà,
xương heo còn dính lại chút thịt mà khách lười không muốn gặm hết. Nó
thủ luôn cả những miếng bánh mì, nhét hết vào một cái hộp sắt lớn đem ra
ngoài ngồi ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.