GIẤC MƠ MỘT LOÀI CỎ - Trang 98

- Ừ, nó đã từng đâm một thằng hơn nó suýt lòi ruột.
- Ở đâu vậy mày ?
- Ở Đakao.
- Ghê quá hé !
- Nó bảo nó còn dấu kỹ con dao nó đâm thằng khốn kia. Nó hứa ra
ngoài nó cho tao. Vớ được con dao của nó chắc tao sẽ sướng rên “ mé đìu
hiu ”….
- Khiếp bỏ mẹ đi ấy…
- Khiếp cái cục “ kít ” chó.

Hai đứa đã tới khu hàng bán nho, táo, cam ở bên trái đường Lê Thánh Tôn.
Danh không nói chuyện nữa. Mắt nó đảo quanh kiếm chiếc thùng gỗ. Lựa
vỗ vai Danh :
- Mày à ! Tao thì đọc được “ pồ gam ” tuồng tao mới sướng rên “ mé
đìu hiu ” …

Danh gật đầu. Nó trông thấy chiếc thùng gỗ, nhanh như chớp, nó lượm rồi
chuồn thẳng. Chợ đông người, không ai để ý chiếc thùng gỗ bỏ lây lất.

Danh đã trở về hè phố Lê Lợi, Nguyễn Trung Trực. Đồng nghiệp của nó
rửng rưng. Nếu Danh không mặc áo thung để lộ hình xăm hai thằng nhãi
trên cánh tay, có lẽ, bọn nhãi chẳng biết nó ở Tế Bần ra.

Danh chăm chỉ hơn trước. Tự nhiên, nó cảm thấy nó có bổn phận đối với
Lựa. Bây giờ, chỉ có mình nó xách hòm đi đánh giầy. Nó phải làm cả hai
buổi mới đủ tiền nộp Quý đen, tiền ngủ và tiền ăn của hai đứa. Rồi tiền
mua “ xia ra ”, tiền đi coi cao bồi rạp Long Thuận. Quần áo sẽ rách mòn,
mỗi đứa cũng cần thêm một bộ mới cho bảnh bao.

Danh còn nghĩ cả đến chuyện để dành tí tiền còm mua thuốc, lúc đau ốm
đóng thuế Quý đen. Những món tiền khiến nó đau lòng mỗi bận nhớ tới là
tiền đóng học phí cho Lựa. Danh khôn ngoan. Nó hiểu con nhà Lựa này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.