GIẤC MỘNG ĐẾ VƯƠNG - Trang 127

quản phái người đến Dư Phương Trai mới mở mua mật quả và điểm tâm tinh
xảo, bỏ vào trong hộp thức ăn, sai người mang theo. Xong xuôi hắn liền
đứng dậy vào cung.

Hôm nay hiếm khi được rãnh rỗi, vốn nên ở trong phủ gọi vài thị thiếp

tới giải khuây. Nhưng hiện giờ hứng thú của bản thân với tiểu Hoàng đế
đang nồng đậm, ngoại trừ hắn ta ra, những thiếp thất khác đều không khơi
dậy nổi hứng thú. Một ngày không gặp Long Châu kia, tâm tư liền có chút
ngứa ngáy khó chịu.

Đến lúc hắn tiến cung thì đã là xế chiều. Vào đến cửa cung, hắn cũng

không cần thái giám bẩm báo, mà tiến thẳng luôn vào sân, phát hiện tiểu
Hoàng đế không có trong phòng, mà đang ở trong sân ngoài điện chơi đùa
với con mèo kia.

Tiểu Long Châu mặc một chiếc áo choàng gấm ngắn màu xanh, trên ve

áo có gắn lông cáo trắng tinh, đang muốn với tay tới con mèo đã leo lên
nhánh mai. Hoa mai nở rực rỡ, những đóa hoa đỏ tươi bị bao phủ bởi trận
tuyết hôm qua, nay bị con mèo bướng bỉnh kia cào một cái, thoáng cái từng
đóa đẫm tuyết rơi lả tả xuống, dẫn đến một trận cười duyên của bé con bên
dưới.

“Hoa đào ưng ửng đỏ hây má hồng” Vệ Lãnh Hầu bình sinh lần đầu

tiên có thể ngộ ra ý cảnh trong câu thơ kia.

Nụ cười của Hoàng đế còn chưa kịp thu lại, quay đầu đã thấy Thái phó

đại nhân đứng ở cửa viện.

Bởi vì hôm nay nghỉ triều, nên Thái phó đại nhân không mặc triều

phục. Toàn thân màu đen, chiếc mũ to gắn trên đầu, chỉ để lộ ra gương mặt
tuấn tú xuất chúng. Vóc người cao lớn đứng giữa trời tuyết, khiến ai nấy
trông thấy đều phải ngừng thở.

Niếp Thanh Lân chậm rãi thở hắt ra, nhìn đám thái giám cung nữ còn

chưa hồi hồn, quỳ đầy trên đất, trong lòng hơi thấy áy náy: Các ngươi theo
Trẫm chịu khổ rồi, trông thấy tên Diêm Vương kia đã sợ đến mất cả hồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.