GIẤC MỘNG ĐẾ VƯƠNG - Trang 128

Cũng không biết Thái phó đại nhân tới nơi này lại muốn phát tà phong

gì đây?

Thái phó không hề hay biết tâm tư của Thánh thượng, chỉ nhìn khuôn

mặt nhỏ nhắn hơi khựng lại kia, chỉ nghĩ bé con nhìn thấy ý trung nhân thì
ngượng ngùng, trên gương mặt lạnh lùng đã quen của hắn hơi lộ ra ý cười.

Hắn từ từ đi tới dưới tàng cây, giơ tay bắt lấy con mèo nhỏ đang bám

trên chạc ba, nhẹ nhàng đặt vào trong lòng tiểu Hoàng đế, lại giơ tay phủi
phủi bông tuyết tan thành nước dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Tuyết rơi
trời lạnh, Hoàng thượng chớ có ham chơi mà bị cảm lạnh.”

Niếp Thanh Lân vội vàng cảm ơn Thái phó nhắc nhở, bèn mặc hắn kéo

tay, cùng quay về tẩm cung.

Khi vào trong tẩm cung, Vệ Lãnh Hầu liền sai người mang tới một hộp

gỗ dài tinh xảo, mở nắp đậy ra bảo: “Qua một thời gian nữa là vào xuân rồi,
vi thần nghĩ Hoàng thượng ở trong cung cũng bị đè nén đã lâu, nên dự định
mang Hoàng thượng ra ngoại thành săn bắn. Vì thế đã đặc biệt sai người chế
tạo cây cung này, Hoàng thượng xem thử xem có vừa ý không?”

Niếp Thanh Lân không ngờ tới Thái phó lại có thể tặng cho mình một

lễ vật tinh xảo đến thế, thật có chút thụ sủng nhược kinh. Sau khi đa tạ Thái
phó, nàng nhấc cung tên lên, vụng về kéo kéo.

Thái phó thấy tư thế của nàng không chút quy tắc nào, liền hỏi: “Trước

đây Hoàng thượng chưa học bắn tên sao?”

Niếp Thanh Lân ngượng ngùng cười cười: “Lúc nhỏ Trẫm nhiều bệnh,

lúc học bắn lại luôn cáo bệnh, chưa từng học hết công khóa như những
hoàng huynh khác, chỉ e Trẫm ở nơi săn bắn sẽ cô phụ một phen tâm ý của
Thái phó ngài thôi.”

Thái phó cúi đầu nhìn dáng vẻ tiểu Hoàng đế lưu luyến vuốt ve cây

cung nhỏ, cười nói: “Có khó gì đâu, thần thông thạo đôi chút tiễn thuật có
thể chỉ điểm hoàng thượng một hai.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.