sau đó cũng không biết gì nữa. Lúc này, xuất hiện một tiếng nói, vài người
nhanh chóng nhảy ra, đỡ Hoàng đế đang ngã xuống, lại nhanh chóng im
lặng, đem mặt đất san bằng không chút dấu vết...
Khâu Minh Nghiên cùng triều thần ở bên ngoài đợi hồi lâu, tính toán
hiến tế hẳn là đã xong, nhưng vẫn không thấy Hoàng đế cùng mấy tế ti đi ra.
Đan ma ma lo lắng trong lòng, bước nhanh vọt vào kho lúa, phát hiện mấy tế
ti ngã trên mặt đất, tiểu Trầm hậu cũng hôn mê bất tỉnh, nhất thời lớn tiếng
kêu thị vệ đến, bắt đầu điều tra kho lúa.
Khâu Minh Nghiên phản ứng cũng rất nhanh, lập tức bình tĩnh nói
Hoàng đế muốn cùng Hoàng hậu lên núi tìm thiền sư hỏi truyện. Thỉnh vài
đại thần rời đi trước. Những người hôn mê đã được khiêng đi. Nhưng hạ
nhân đi không bao lâu bọn họ liền phát hiện phía dưới kho lúa truyền đến
tiếng nổ, toàn bộ đều bị đất đá đánh sập.
Khi Thái phó thúc ngựa đuổi tới, toàn bộ kho lương thực chính đã bị
sập xuống thành một mảnh phế tích.
Mọi người ở đây nhìn thấy sắc mặt của Thái phó trở nên cực kỳ khó
coi, miễn cưỡng mới giữ được chút lý trí, vượt qua gã thị vệ của phủ, vòng
quanh kho lúa không ngừng nhìn bốn phía, mọi người lập tức tỉnh ngộ Thái
phó đây là đang điều tra.
Rất nhanh sau đó, trong núi đá tại nơi cách kho lúa hơn 60 thước có
tiếng vang, báo hiệu bên trong trống rỗng. Thái phó cho nổ tung nơi đó thì
phát hiện một đường hầm, theo đường hầm dẫn đến một hiệu may sát đường
lớn. Những người bên trong hiệu may đều tử vong nhiều ngày, tờ giấy dán
ngoài cửa thông báo sẽ về quê tạm nghỉ vài ngày cũng bị mưa gió phá hủy.
Khâu Minh Nghiên bẩm báo trước ánh mắt như muốn ăn thịt người của
Thái phó: “Thái phó, đối phương có thể vào kho lúa, tất nhiên phải có sự
tham dự của thế lực trong kinh thành. Lần trước, sau loạn của Cát Thanh
Viễn chúng ta đã thanh tẩy kinh thành vài lần, không có thế lực nào có thể
một mình làm việc này, tất nhiên là trong ngoài cấu kết, liên lạc với mấy
Phiên vương, nhóm Lục Phong là đáng nghi nhất.”