GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 118

Nghe tôi này, Tử Lăng! anh nói nghiêm túc --Cô phải thật bình tĩnh.

Việc xảy ra đã xảy ra rồi, không trách ai được, cũng không oán ai được. Cô
không bình tĩnh chỉ làm cho sự việc càng thêm tồi tệ, cô hiểu không? Cô
nằng nặc đòi đến bệnh viện, chuyện nhìn thấy không phải chuyện tốt, cô rõ
không?

Tôi trừng mắt nhìn thẳng Vân Phàm.

--Họ đều chết cả rồi, phải không?

Tôi run run hỏi.

--Bệnh viện cho biết họ không chết --Anh nghiến răng --Chúng ta vào!

Tôi không biết mình vào bệnh viện bằng cách nào, nhưng tôi đã vào

đến nơi. Tôi không biết thế gian còn có nơi nào kinh khủng hơn phòng cấp
cứu không! Tôi gần như tê đại nhìn chị tôi, Lục Bình, đang từ phòng cấp
cứu đẩy vào phòng mổ, cả người chị nhuộm đầy máu. Tôi chưa từng thấy
máu nhiều như vậy, tôi chưa từng biết trong cơ thể người lại có nhiều máu
như vậy.....

Tôi nghe tiếng bác sĩ nói với cha tôi đang thất thần.

.....đây là phẫu thuật bắt buột, chúng tôi cần phải cắt bỏ chân đó của

cô....

Tôi nhắm mắt, không còn sức để nghĩ đến Sở Liêm, tôi ngã xuống,

ngã trong cánh tay của Vân Phàm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.