GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 119

GIẤC MỘNG SAU RÈM

Quỳnh Dao

www.dtv-ebook.com

Chương 10

Đường như cách đây lâu hàng ngàn năm, có ai đó nói với tôi mấy câu

này '' Ở đời, việc gì cũng đều thay đổi, thay đổi hàng ngày hàng giờ ''.

Còn tôi, tôi thật không ngờ được, đời tôi và thế giới của tôi lại thay đổi

nhanh như vậy, đột ngột như vậy, khinh khủng như vậy! Chỉ trong một
ngày tất cả đã hoàn toàn đổi khác, đất trời đã không còn chút sắc hương.
Niềm vui, sự hứng thú....đã sớm lùi vào qúa khứ, thay vào là nỗi bi thương
thống khổ....làm bạn đồng hành với tôi lúc này. Phảng phất như có một cô
gái đã từng '' không biết sầu '' ngồi trước cửa sổ đệt '' giấc mộng '' đẹp của
mình, mà nay, cô gái đó đã mất rồi, đã không còn gặp nữa! Ngồi trước cửa
sổ giờ chỉ là một thiếu nữ sầu bi, cô tịch, thê thiết, chán trường.

Nhà, trong nhà không còn tiếng cười đã không còn là nhà nữa rồi. Cha

mẹ ngày ngày ở trong bệnh viện bầu bạn với Lục Bình đã mất đi một chân.
Lục Bình xinh đẹp, chị đã không còn bước đi uyển chuyển, đã không còn
nhẹ nhàng khiêu vũ như chắp cánh bay. Tôi trước sau vẫn không thể hiểu,
đối với Lục Bình chết có phải là may mắn hơn tàn phế không. Sau khi bị
cưa chân, chị hôn mê mấy ngày liền, tiếp theo là một khoảng thời gian
khủng hoảng. Lần đầu, khi chị hoàn toàn tỉnh táo, phát hiện mình còn sống,
rồi lại phát hiện mình mất đi chân phải, chị kinh sợ hãi hùng, sau đó chị kêu
khóc thảm thiết :

--Con thà chết đi! Con thà chết đi! Mẹ ơi, mẹ bảo họ làm cho con chết

đi! Làm cho con chết đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.