GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 120

Mẹ khóc, tôi khóc, ngay cả cha là người chưa từng rơi nước mắt cũng

khóc! Cha ôm chặt Lục Bình, ngậm nước mắt khuyên nhủ :

--Đũng cảm lên con, Lục Bình! Helen Keller bị mù, điếc, câm mà vẫn

trở thành một tác giả nổi tiếng thế giới, con chỉ mất một chân còn có thể
làm được nhiều việc mà!

--Con không phải Hellen Keller --Lục Bình khóc gào --Con cũng

không muốn làm Hellen Keller. Con muốn chết! Con muốn chết!

--Con không thế chết, Lục Bình! Mẹ khóc lóc van nài --Con hãy vì mẹ

vì cha con mà sống. Con là sinh mạng của cha mẹ! Con có....con có...Sở
Liêm. Con phải sống vì Sở Liêm nữa!

Lục Bình đột ngột giật mình, ngước khuôn mặt đẫm đầy nước mắt,

không còn sắc máu, kinh sợ hỏi :

--Sở Liêm? Sở Liêm sao rồi?

--Con an tâm. Nó thoát chết rồi. Nó còn chưa thể đến thăm con, nhưng

rồi nó sẽ đến.

--Anh...anh cũng bị tàn phế sao? Lục Bình khiếp đảm hỏi.

--Ôi! Lục Bình than khẽ, nhắm mắt, nhưng rồi chị lại điên cuồng la hét

--Con không muốn anh đến thăm con. Con không muốn anh nhìn thấy con
như vầy. Con không muốn anh đến thăm một kẻ tàn phế. Con không muốn!
Con không muốn! Mẹ, để con chết đi! Mẹ, để con chết đi!

Chị vật vã kích động đến nỗi bác sĩ phải tiêm thuốc ngủ cho chị để chị

ngủ say. Tôi nhìn hai gò má trắng gần như tấm ra giường, mái tóc đen rối
bù xoà trên gối và nước mắt còn đọng trên mi mà cảm thấy đau xé tâm can.
Trời ơi, tôi thà là người bị thương chứ không phải Lục Bình vì chị là một
kiệt tác hoàn mỹ của thượng đế! Trời hỡi! Sao người bi thương là chị chứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.