GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 121

không phải là tôi chứ? Sở Liêm, cái tên này khắc vào lòng tôi biết bao đau
khổ. Khi anh được đưa vào bệnh viện, tình trạng của anh còn tồi tệ hơn cả
Lục Bình. Nhưng vết thương bên ngàoi không nghiêm trọng, nhưng chấn
thương não rất nặng đến đỗi bác sĩ cho rằng chỉ có phép mầu mới mong
xoay chuyển tình hình. bác Sở gái, bác Sở trai, Sở Y ngày đêm vây quanh
giường anh khóc lóc. Tôi thì lẩn quẩn giữa phòng bếnh của Lục Bình và
anh mà ruột gan tan nát, người phờ phạc. Nhưng, bốn ngày sau thì anh tỉnh
đậy, đầu quấn băng, tay cũng quấn đầy băng, thật yếu ớt, câu đầu tiên anh
thốt ra là :

--Lục Bình ra sao?

Vì để an ủi, tránh gây kích động cho anh nên chúng tôi không ai đám

nói thật với anh. Bác Sở gái nói gạt anh :

--Nó khoẻ rồi. Chỉ bị thương nhẹ thôi.

--Ô! Anh thở phào như trút gánh nặng.

Tôi xót xa cay đắng, nước mắt mờ mi. Có một chuyện cứ lởn vởn

trong đầu tôi, khi tai nạn xảy ra Sở Liêm đã nói với Lục Bình chưa? Nghe
nói, họ tông xe ở gần Thanh Đàm vào khoảng 5 giờ 30, nó là con đường đi
đến rừng cây nhỏ, nếu thế có lẽ anh còn chưa đề cập đến chuyện đó. Đứng
bên giường anh tôi lẳng lặng nhìn anh, anh cũng lẳng lặng nhìn tôi. Tôi cố
hết sức nén nước mắt đang lưng tròng, nhưng rốt cuộc nó vẫn trào ra, rớt
trên lưng bàn tay anh. Anh chấn động, gắng gượng nở nụ cười yếu ớt với
tôi, thều thào :

--Đừng khóc, Tử Lăng. Anh không sao.

Nước mắt tôi chảy càng đữ, tôi vẫn tiếp tục nhìn anh. Và, đo chúng tôi

tương đối hiểu nhau, tâm linh giữa chúng tôi tương thông nhau nên anh lại
yếu ớt nói một câu :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.