GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 135

--Nếu thế --Anh khẽ hỏi --chuyện anh làm là chuyện em hy vọng anh

làm, phải không?

Tôi lặng lặng gật đầu.

--Tốt lắm! Anh cười thê lương --Câu nói này đủ khích lệ anh, có thể

giúp anh đuy trì cuộc đời mình sau này!

Đáng vẻ anh, giọng nói anh và nụ cười nhếch môi này của anh bóp

vụn tim tôi, nhưng tôi biết tôi không được yếu ớt, tôi biết tất cả giữa chúng
tôi đã kết thúc rồi. Chỉ cần tôi không cứng rắn thì buồn phiền vương vấn sẽ
mãi đeo đẳng cả đời. Thế là, tôi thẳng lưng, mở cửa phòng, nói :

--Anh nên đi đi!

Anh cứ tiếp tục nhìn tôi.

--Anh nên đi đi! Tôi lặp lại.

--Đúng vậy, anh nên đi! Anh gật đầu, đưa tay muốn sờ má tôi, tôi vội

tránh ra. Anh cười ảm đạm, lắc mạnh đầu, nói --Tạm biệt, Tử Lăng!

--Tạm biệt, Sở Liêm! Tôi đáp lại như máy.

Anh nhìn tôi như muốn thu hình, chợt quay ngoắt người chạy nhanh ra

ngoài cửa. Tôi nghe tiếng chân anh mất hút nơi cầu thang, lại nghe tiếng
chân anh đi ra phòng khách. Tôi chạy tới trước cửa sổ, vén rèm châu, tôi
nhìn thấy anh hấp tấp băng qua vườn hoa, đi thẳng ra cổng mà không hề
ngoái lại. Anh mở cổng đi ra, đi ra khỏi thế giới của tôi, đi ra khỏi cuộc đời
tôi.

Tiếng cóng cổng vọng đến nghiền nát tâm trí tôi, cả người tôi đột

nhiên rời rã, tôi qụy trước giường, ngồi bệt nơi đó, vùi mặt vào mền mà
khóc ngất không cách nào kềm giữ. Chắc hẳn là tôi khóc rất lâu, một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.