GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 136

khoảng thời gian dài đầu óc mụ mẫn vì tôi không nghe tiếng chuông cửa
cũng không nghe tiếng chân bước lên lầu, và lại vào thẳng phòng tôi, mãi
đến khi có tiếng đóng cửa mới khiến tôi sực tỉnh. Tôi hoang mang quay
đầu, nhìn thấy có bóng người đi về phía tôi qua màn nước mắt nhoè nhoẹt.
Anh ngồi xuống mép giường, đặt bàn tay ấm áp lên mái tóc tôi, nói thật
thân thiết, dịu đàng bên tai tôi :

--Nào, Tử Lăng, đừng khóc nữa. Cô đã khóc hơn một tiếng đồng hồ

rồi!

Tôi kinh ngạc nhìn anh, một đôi mắt quan tâm, thương xót đang nhìn

tôi. Đã lâu lắm rồi từng có một người đan ông lượm được một '' thất ý '' trên
ban công nhà tôi, giờ anh lại lượm được tôi. Rút chiếc khăn tay sạch bong,
anh cẩn thận chậm nước mắt trên má tôi. Tôi lúng túng nhìn anh, lạ lẫm hỏi
:

--Anh đến từ khi nào?

--Tôi đến có hơn nửa tiếng rồi. Cửa phòng của cô mở, tôi đứng rất lâu

ở bên ngoài --Anh nói --Tôi đến bệnh viện thăm chị cô, biết cô ở nhà một
mình, tôi không chịu nổi phải đến thăm cô. Tôi nghĩ --Anh ngập ngừng --
khi tôi đến, chắc hẳn là Sở Liêm vừa mới đi.

Sở Liêm, tôi cắn răng. Phải rồi, nhất định A Tú đã nói với anh là Sở

Liêm có ghé qua. Tôi cúi đầu lặng thinh không đáp. Có lẽ đo khóc qúa lâu
mà tôi vẫn không ngớt nấc nghẹn.

Anh vuốt cằm tôi, vuốt thẳng mái tóc rối bời của tôi, nhìn tôi ân cần

lại cười động viên, an ủi.

--Đừng khóc nữa! Xem kìa, cô khóc sưng cả mắt rồi, ngày mai làm

sao còn đi gặp ai được nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.