GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 150

--Em là một kẻ đại ngốc! Nếu em thật sự ngốc như vậy thì hãy cưới

tên tiểu ngốc không ai cần này đi!

Anh bóp mạnh tay tôi, nhẹ kéo tôi vào lòng, nhè nhẹ quàng tay ôm tôi,

nhè nhẹ đán cằm của anh vào bên tóc mai tôi, và anh cứ nhẹ nhàng ôm tôi
như thế.

Lâu lắm, lâu lắm, anh mới cúi đầu nh' nhẹ hôn môi tôi. Khoảnh khắc

sau anh ngước lên nhìn tôi tỉ mỉ, nhìn kỹ đến độ như muốn đếm rõ xem tôi
có bao nhiêu sợi lông mi, bao nhiêu sợi lông mày, rồi đưa môi hôn nước
mắt trên mi tôi, lại dịu đàng lau nước mắt trên má tôi, thủ thỉ :

--Em thật là cô bé hay khóc. Làm sao em có nhiều nước mắt vậy chứ?

Nhưng saunày anh sẽ trị đứt cho em. Anh muốn trên mặt em tràn đầy nụ
cười, anh muốn khuôn mặt nhợt nhạt của em biết thành hồng hào, anh
muốn em....Trời ạ! Anh kêu khẽ --Mấy hôm nay sao em ốm thế này! Anh
muốn em mập mạp lên! Anh muốn em vui vẻ lên! Anh âu yếm ghị đầu tôi
lên vai anh, rủ rỉ --Anh bảo đảm sẽ là người chồng tốt của em. Suốt cuộc
đời anh sẽ yêu thương em, chăm sóc em.Tử Lăng, anh bảo đảm em sẽ
không hối hận khi gả cho anh.

Tôi bỗng cảm thấy mình sao nhỏ bé, yếu ớt thế. Tôi cảm thấy sao

vòng ôm của anh nồng ấm, an toàn thế. Tôi như con thuyền nhỏ trong cơn
giông bão, đột nhiên chạy được vào trong cảng tránh gió, nhẹ nhõm nói
không ra lời, mà mệt mỏi cũng nói không ra lời. Tôi lười nhác tựa vào bờ
vai rộng của anh, nghe hơi hướm mùi vải trên áo anh và mùi thơm thoang
thoảng của nước cạo râu. Tôi thật muốn cứ tựa mãi vào anh thế này, anh
gần như có đủ sức chống đỡ cho dù trời sập. Tôi thở dài, Vân Phàm, anh
qủa là người đàn ông kiên cường. Những ngày qua tôi quá mệt mỏi rồi, tôi
nhắm mắt, lẩm bẩm :

Vân Phàm, hãy đưa em đi, đưa em đi thật xa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.